Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 41

Nếu đã nhận nuôi bé Phúc Binh, hai người liền bắt đầu dậy bé đổi giọng gọi bọn họ là ba mẹ. Bé Phúc Binh rất kỳ quái hỏi: "Cháu có ba mẹ nha?"

Ngô Ngôn giảo hoạt chỉ vào chính mình, cầm lấy áo quân trang nói: "Con xem, con nhận được cái này là quần áo không?"

Bé Phúc Binh gật gật đầu: "Nhận thức, mẹ nói đây là quần áo của ba ba. "

"Con xem, chú cũng mặc quần áo, cho nên chú cũng là ba con nha. "

"thằng bé kia bừng tỉnh đại ngộ: "Ba ba, con rất nhớ ba. "

Ngô Ngôn mừng rỡ, ôm lấy thằng bé kia liền hôn một cái: "Con ngoan, lại gọi ba thêm một lần nữa. "

"Ba ba. "Thằng bé kia khoái hoạt ôm cổ ba ba, hôn lên trên mặt anh một cái, nguyên lai ba ba vẫn ở cùng cậu. 

Chu Lăng lại buồn bực lại là khó thở, 

, nói: "Anh phải vừa ý đi, quay đầu đối với bé mặc quân trang đã gọi ba ba,, nhìn anh như thế này mà đã giải quyết được vấn đè này. "Cô muốn như thế nào dỗ thằng bé kia gọi cô là mẹ? Mẹ bé là mỗi lần dẫn bé đi, chơi cùng bé, không giống như Tiểu Trần một năm mới về thăm nhà một lần, thằng bé kia không nhớ rõ bộ dạng của cậu ta. 

Nghĩ cô liền buồn bực đứng lên, sờ tay đến cạnh sườn anh hung hăng nhéo một phen. Cô nghiên cứu hồi lâu, tựa hồ người này là duy trì ngồi bất động ở một chỗ, Ngô Ngôn tê hút khẩu khí lạnh, muốn nói cho Chu Lăng biết với khí lực ấy thì chỗ đấy sẽ không đau, nhưng nếu anh không làm ra biểu tình rất đau, Chu Lăng lại càng buồn bực, cô buồn bực người không hay ho là anh... 

Ngô Ngôn cười, hướng thằng bé kia nói: "Phúc Binh, về sau không cần gọi dì ấy là dì nữa, mà phải gọi là mẹ. "

Thằng bé kia vừa nghi hoặc: "Vì sao nha? Mẹ không phải như thế này. "

Chu Lăng không vội, nhàn nhã đứng ở một bên xem Ngô Ngôn chuẩn bị nói như thế nào. Ngô Ngôn coi như không có việc gì, liền ôm bé Phúc Binh đi đến phòng ngủ bé: "Bọn anh hai cha con có chuyện muốn nói riêng, thời gian không còn sớm, em đi nấu cơm đi. "

Bé Phúc Binh nghe nói ăn cơm, lập tức kêu lên: "Dì, Phúc Binh muốn ăn cá. "

Chu Lăng vốn tưởng cấp Ngô Ngôn một cái xem thường, nhưng lại sợ con bảo bối chịu đói, đành phải buồn bực vào phòng bếp. Cũng không biết Ngô Ngôn làm như thế nào giải thích cho thằng bé kia, thời điểm cô theo phòng bếp bưng đồ ăn đi ra, liền phát hiện thằng bé kia sửa lại cách xưng hô, ngoan ngoãn gọi một tiếng "Mẹ. "

Chu Lăng cảm thấy một tiếng gọi này, cả thân cô đều tê rần, hoàn toàn vui sướng, ở phòng bếp bận việc nửa ngày với khói dầu cả người mệt mỏi, nhưng cảm thấy hoàn toàn không có, cười to đên ôm chầm lấy thằng bé kia liền muamuamua hôn vài cái. 

Từ khi nhận nuôi bé Phúc Binh, Chu Lăng liền sửa đổi thói quen ăn uống, không bỏ bữa, không ngồi nhiều trước máy tính. Bây giờ là không có việc gì liền cùng đứa bé chơi đùa, còn mua ít sách truyện cổ tích về đọc cho bé, dạy bé ca hát, dạy đếm những con số đồ hình đơn giản, lập chí phải làm một người mẹ gương mẫu. 

Trong sách nói, tiểu hài tử muốn cùng cha mẹ tiếp xúc nhiều hơn, như vậy mới có thể hoạt bát sáng sủa. Chu Lăng chính mình kỳ thật không thích cùng người khác tiếp xúc chân tay, cô nghĩ đại khái theo ba già mẹ già là liên quan đến tình cảm hàm súc, vì thế mỗi ngày buổi sáng ngủ dậy là liền cấp cho thằng bé kia một cái ôm, một cái hôn buổi sáng, buổi tối cũng ôm, hôn một cái chúc ngủ ngon, bình thường cũng ôm, hôn hai má bé làm như đối với bé là cổ vũ hoặc là thưởng cho, hơn nữa còn muốn Ngô Ngôn cũng làm như vậy. Ngô Ngôn thẳng nhíu mày nói cô muốn chiều hư đứa bé, nào có đứa bé ba tuổi, mà là đứa bé trai vẫn còn ôm. Nhưng Chu Lăng kiên trì, anh cũng chỉ thỏa hiệp, mỗi ngày đi ra ngoài, và sau khi trở về chỉ sờ sờ đầu bé Phúc Binh ---Anh vẫn kiên trì không chịu ôm, nói anh phải làm nghiêm. 

Vừa mới bắt đầu thời điểm thằng bé kia có vẻ thẹn thùng, nhưng nhìn ra được bé thật vui mừng, sau đó cũng hôn trả lại cô. Môi của tiểu hài tử, mềm, nộn nộn, ẩm ướt, Chu Lăng cảm thấy thật thích. 

Liền như vậy qua mấy tháng, trên đường lại làm quen được vài tẩu tử, Chu Lăng lại phát hiện, gần đây người nhà tùy quân rất nhiều, mà rất nhiều quân hàm thượng úy, bộ phận quân hàm trung úy người nhà cũng tùy quân. Cô kinh ngạc hỏi Ngô Ngôn: "Không phải cấp doanh mới được tùy quân sao?"

"Uh, trước kia là cấp phó doanh. Bất quá bây giờ chính sách đều sửa lại, trừ bỏ đế đô, và địa phương khác chỉ cần là chính ngay cả cấp thấp cũng có thể tùy quân. "Ngô Ngôn nói cười nói, "Cho nên bây giờ trong bộ đội ngay cả bộ phận cấp chiến sĩ cũng đều xin tùy quân, phòng ở không đủ, một thời gian nữa sẽ xây thêm mấy dãy nhà nữa. "

"Khó trách em nhìn thấy đằng sau có người làm móng nhà, kia vậy về sau sẽ náo nhiệt hơn. "

Ngô Ngôn rất kỳ quái: "Không phải em thích yên tĩnh sao?"

Chu Lăng nhún nhún vai: "Không có biện pháp, bé Phúc Binh cần có bạn để chơi, một số tẩu tử tùy quân nhiều hơn, cũng có nhiều đứa bé đến, nói không chừng tương lai còn có thể có nhà trẻ, em đây đỡ phải lo. " Cô đã sớm nghĩ đến quá hai năm nữa thằng bé kia muốn đi nhà trẻ thì làm sao bây giờ. Vốn ba tuổi rất nhiều người sẽ đưa đến nhà trẻ, hiện ở trong này lại không có, trước mắt thì không sao, nhưng là sau này đến lúc năm tuổi như thế nào cũng phải đưa đi, thứ nhất là đứa bé cần giao tiếp với bạn học cùng lứa tuổi, thứ hai cô dù sao cũng không phải là cô giáo chuyên nghiệp, không cho đứa bé đi nhà trẻ, sợ đến lúc đó trực tiếp đi học tiểu học, đứa bé sẽ kông có thói quen, học tập cũng có khả năng theo không kịp. Bất quá chính là có nhà trẻ, chờ vào tiểu học cũng lo, nơi này không có khả năng làm trường tiểu học, lực lượng giáo viên và phần thiết bị cũng đáng hoài nghi. Đến lúc đó phải vào nội thành ở sao? Kia không phải cùng ở riêng không khác biệt lắm?Lệ rơi đầy mặt, đến lúc ấy như thế nào sẽ không lo lắng đến vấn đề này đau? Cho dù không có bé Phúc Binh, chính là con của cô cũng cần đến trường?

Vừa mới nói bé Phúc Binh không có bạn cùng tuổi, thì ở tầng dưới liền có một tẩu tử mới chuyển đến, mang theo con gái khoảng năm tuổi. Tẩu tử này là người nhiệt tình sáng sủa, vừa chuyển vào là liền gõ cửa đi làm quen: "Tẩu tử, nhà của tôi vị kia là trung đội Lý Phong Sinh, còn tôi gọi là Tiền Hoan, đây là con gái của tôi Lý Viện. Có ít đặc sản tôi mang đến mời tẩu tử nếm thử. "

Chu Lăng mở cửa ra đã bị cô nói liền một hồi, theo bản năng cười nói: "Xin chào, tôi gọi là Chu Lăng, là vợ của trung đội trưởng Ngô Ngôn, đây là con tôi Trần Phúc Binh. " Cô xem cô bé, lại quay đầu nhìn xem con, tiếp nhận này nọ, "Cám ơn, mời vào nhà ngồi chơi, tôi vừa nấu trà sữa, muốn hay không nếm thử?"

Tiền Hoan không có khách khí. nắm tay tiểu cô nương đi vào: "Tẩu tử tự mình còn có thể nấu trà sữa nha, tôi lại không biết nấu ăn. "Thoạt nhìn đó là một thực biết ăn nói, tựa hồ không có nghe thấy bé Phúc Binh không cùng họ với Ngô Ngôn, "Tiểu viện, mau chào bác. "

Cô bé có tính cách giống mẹ, bộ dáng thật hoạt bát. Cô thoải mái đối với Chu Lăng tràn ra tươi cười đáng yêu: "xin chào bác. "

"Chào tiểu Viện. "Chu Lăng cười một cái thật to với cô bé, nói đến cười Chu Lăng vẫn là luôn cười giả tạo, nhưng mọi người đều nói cô cười rộ lên thật sáng lạn, cô bé rất nhanh thích ứng với nụ cười của Chu Lăng, cười lại ngồi xuống uống trà sữa... Ân, nhà bác có em bé thật là thích. 

Nói đến em bé của nhà bác Chu, Lý Viện liền cười đến nheo mắt lại. Em bé thật là đáng yêu, thật nhu thuận, khuôn mặt nhỏ nhắn, rất hoạt bát, thời điểm mặt đỏ lên rất đáng yêu, bé rất thích bé Phúc Binh. Nhưng vì sao em Phúc Binh lại không cùng họ với chú Ngô Ngôn? cô với ba đều cùng họ Lý, nhưng mẹ lại không cho cô hỏi vấn đề này, nói không lễ phép, vì sao vậy?

Bất quá em Phúc Binh họ gì cũng không sao, cô đều thích em. Mẹ nói về sau phải dẫn em đi chơi cùng, không được bắt nạt em. Hừ, mẹ cũng quá coi thường người, cô làm sao có thể đi bắt nạt em, yêu thương bé còn không kịp. 

Nhưng là cô yêu thương em vậy mà sao bé vẫn khóc, còn không chịu chơi cùng cô?Cô bé nhướng mày lên, u buồn. 

Chu Lăng kinh ngạc nhìn thằng bé kia oa oa khóc trở về, khuôn mặt trắng noãn in hẳn nên hai dấu răng rõ ràng: "Đây là làm sao vậy?"

"Oa... Tiểu... Chị Tiểu viện... Cắn... Cắn con... Oa ô ô ô... "Thằng bé kia vừa kéo vừa kéo, khóc to lên. 

Chu Lăng ngồi nhìn kỹ xem, may mắn không chảy máu, chỉ có một dấu hồng, nhẹ nhàng thở ra, cầm tay bé nói: "Phúc Binh ngoan, chị không phải cố ý, chúng ta tha thứ cho chị được không? Trước mẹ đi rửa mặt cho con rồi bôi thuốc, sau đó chúng ta đi làm món thịt nướng mà còn thích ăn. "

Vừa rửa mặt xong thì có người gõ cửa, là Tiền Hoan đứng ở cửa, một tay nắm tay con gái, một tay cầm lọ thuốc: "Tẩu tử, thật sự là xin lỗi, chị xem tiểu Viện nhà tôi như này mà đã gây họa. "

Chu Lăng tuy rằng sót con, nhưng cũng không có cách nào lại đi so đo với cô bé bốn tuổi, vội vàng cười nói: "Không có việc gì, không có việc gì, đều là tiểu hài tử thôi, chơi cùng một chỗ đôi khi cũng xảy ra mâu thuẫn. "

"Đây là thuốc trị thương, em đến xem mặt bé Phúc Binh bị thương như thế nào, thương có nặng hay không?Có cần hay không đi bệnh viện kiểm tra xem. " Cô liếc mắt một cái thấy thằng bé kia tránh ở phía sau Chu Lăng, "Phúc Binh, đến đây cho thím nhìn xem mặt của cháu. "

Thằng bé kia nghe nói muốn nhìn mặt bé, nghĩ đến còn muốn cắn nữa, sợ tới mức dùng sức lôi kéo vạt áo Chu Lăng, nhằm thẳng chui vào lòng. Chu Lăng dở khóc dở cười, đem bé lôi ra, ôn nhu nói: "Ngoan, đừng sợ, chị sẽ không cắn con, không có việc gì. "

Tiền Hoan phóng nhỏ âm thânh, ngồi xổm xuống cùng bé nhìn thẳng: "Phúc Binh, là chị không nên cắn cháu, thím bảo chị xin lỗi cháu, được không?"

Đại khái ở nhà cô vẫn thường hay răn dạy con gái, cô nói như vậy, Lý Viện liền lập tức tiến lên hai bước, hướng bé Phúc Binh: "Thật xin lỗi em, chị không nên cảm thấy mặt của em ăn rất ngon, lần sau chị sẽ không ăn. " Ô... Nhưng là thật sự ăn ngon lắm, lại bầu bĩnh, còn thơm thơm, nhưng là em không cho cô ăn, ô... 

Chu Lăng nhịn không được liền "Phốc xích "bật cười một tiếng. Thằng bé kia ngẩn người, tựa hồ bị cô nói muốn "Ăn mặt của cậu "bị dọa, lại oa một tiếng khóc lên. Lý Viện sợ tới mức chân tay luống cuống, quay đầu lại, vô tội nhìn mẹ, tựa hồ kỳ quái vì sao em lại khóc. 
Bình Luận (0)
Comment