Ông Xã Là Bộ Đội Đặc Chủng

Chương 7

Mẹ già tuy rằng tay nghề so vớí đầu bếp còn kém xa, nhưng đồ ăn nấu vẫn ngon. 

Ngô Ngôn có chút giật mình nhìn lên trên một bàn đầy ắp thức ăn, bát đĩa kín mít trước mặt mình, Chu Lăng ngồi ở bên buồn cười, nhìn mẹ già dùng sức gắp đồ ăn vào bát của anh, một bên còn tư tốn nói:

"Ăn nhiều một chút, con lần đầu tiên đến đây, bà già này cũng không biết con thích ăn cái gì. "

Ba già tuy không động thủ. nhưng cũng nói:

"Về sau chính là người một nhà, con cũng nên coi nơi này là nhà của mình, đừng khách sáo.... Đến uống rượu ". 

"Ta cũng không hay uống rượu, nên ít nhiều gì con cũng phải làm hai chén"

Ngô Ngôn tay chân luống cuống: "Mẹ, con cái gì cũng ăn.... mẹ cứ để con.... Ba, con cũng không hay uống rượu... Con kính ba một ly, chúc ba thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh. "

Hai người cụng chén, Ngô Ngôn đảo mắt thấy Chu Lăng trừng mắt nhìn mình, vội nói:

" Ba không sao, không sao mà. "

Ba già cườì: "Đừng để ý nó, ta tuy rằng không hay uống, nhưng chỉ có hai chén thì không thành vấn đề". 

Nói xong liền đem chén rươụ còn lại, uống một hơi, thỏa mãn nhìn hai người. "Dùng bữa, dùng bữa. "

Ngô Ngôn ăn xong đồ ăn trên bát, lại bưng cái chén đứng lên hướng mẹ vợ nói:

"Mẹ, con kính mẹ một ly.... Mẹ uống nước trái cây là được rồi. Chúc mẹ sống càng ngày càng trẻ tuổi. "

Mẹ già cười đến nếp nhăn ở khóe mắt cũng giãn ra mở ra:

" Tốt, mẹ cũng chúc con sự nghiệp thành đạt, nói thật, hai năm này mẹ lúc nào cũng quan tâm đến vấn đề chung thân đại sư của Tiểu Lăng, bây giờ rốt cục nó cũng nguyện ý kết hôn, về sau con phải chiếu cố đối tốt với nó. 

Lớn tuổi như vậy, nhưng tính cách lại giống trẻ con, đều bị chúng ta chiều hư rồi, có gì con hãy bao dung cho nó. "

Ngô Ngôn mặt trắng ửng đỏ, nhìn Chu Lăng liếc mắt một cái, nói: "Cô ấy tốt lắm. Mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lăng. "

Chu Lăng đối loại tình huống này nếu không xử lý nhanh thì còn kéo dài đến tối mất, đành nghiêm mặt nói:

"Tốt lắm, Tốt lắm, con lớn như vậy còn không chiếu cố được bản thân mình sao?

Rượu cũng đã uống rồi, nhanh ăn cơm đi, buổi tối gia đình của cậu bọn họ lại đây còn có uống nữa. "

Ngô Ngôn đặt ly rượu xuống, ngồi liền vùi đầu dùng bữa. 

Chu Lăng thấy bọn họ không uống nữa, liền lấy bát đi lấy cơm, hôm nay là chính cô cắm cơm, ngày thường nhà cô ba người chỉ cần hai chén rưỡi gạo là đủ, nhưng hôm nay cô cố ý nấu năm chén gạo, cũng không biết có đủ hay không. 

Bất qua dù sao cũng nhiều đồ ăn như vậy, có thể ăn nhiều đồ ăn một chút, chắc cũng không sao chứ?

Sợ anh ngượng ngùng không giám ăn nhiều, nên Chu Lăng vẫn chú ý đến bát của anh, ăn hết một cái liền nhanh cầm lấy bát chạy đi lấy cơm, còn cố ý cầm cái bát lớn nhất của cô thường dùng để ăn mỳ, đưa cho anh dùng. 

Ngô Ngôn vùi đầu ăn, hết bát này rồi đến bát khác, nhìn xem mẹ già vui tươi hớn hở không ngừng gắp đồ ăn cho anh. 

Người nấu ăn, nhìn người khác ăn đồ do mình làm, mà ăn ngon lành, nên rất cao hứng, chính là trong nhà ba người ăn rất ít, Chu Lăng thì đặc biệt kén ăn, bây giờ có người cổ động như vậy, bà cao hứng vô cùng. 

Bưã cơm gia đình, Chu gia ba người, mỗi người một bát, còn lại đều Ngô Ngôn ăn, nhìn anh nuốt miếng cơm cuối cùng, Chu Lăng cười hỏi: "Ăn no không "

Ngô Ngôn vội vàng gật đầu: "Ăn no, ăn no rồi"

Chu Lăng trừng anh: "Đừng nói dối, em hỏi thật, em phải biết anh ăn được bao nhiêu, thì sau này mớí có thể nấu cơm, cho dù bây giờ anh ăn không no, em cũng không đi nấu tiếp. "

Ngô Ngôn nghĩ nghĩ, nói: "Anh cũng không tính qua, bất quá hôm nay thật sự ăn no. "

Anh nhìn trên bàn bát đĩa hỗn độn, mặt lại đỏ đỏ lên, "Nấu như thế này cũng không sai biệt lắm". 

Chu Lăng tính toán về sau cần phải nấu nhiều hơn một chút nữa, chậc chậc, anh so vớí ba người nhà bọn họ ăn còn nhiều hơn, mà nhìn cũng không béo, thật không biết ăn đến như vậy mà đi đâu hết. 

Ăn cơm xong xuôi, mọi người ngồi trong phòng khách hàn huyên trong chốc lát, Chu Lăng nhìn đồng hồ xem đã qua nửa tiếng, liền đứng lên nói:

"Ngô Ngôn, em dẫn anh đi xem phòng khách, anh tắm rửa qua một chút, nếu mệt quá thì đi ngủ một giấc, đến tối còn một buổi chiến đấu nữa. "

Ngô Ngôn khó hiểu. 

Chu Lăng nhìn trong ánh mắt của anh tất cả đều mê hoặc cùng tò mò, trong lòng đột nhiên ngứa ngáy đứng lên. 

Thật là suy nghĩ lung tung a a a.. Cô ho nhẹ một tiếng, xoay người nói: "Buổi tối em mời gia đinh cậu đến nhà ăn cơm, chỉ sợ tối bắt anh uống rươụ, nên anh tốt nhất hãy chuẩn bị đi">

Ngô Ngôn lập tức đần mặt hỏi: "Cậu thật có thể uống sao?"

Chu Lăng rốt cục cũng không nhịn được nở nụ cười, khoanh tay vào nói:

"Cậu mợ, chị lớn, anh rể lớn, anh rể thứ, anh trai, chị dâu, tất cả đều uống, trên cơ bản uống vài chai cũng không thành vấn đề, chỉ có chị thứ là không uống đươc. "

Cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm ánh mắt của Ngô Ngôn, tuy rằng Ngô Ngôn không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt này lại thật phong phú. 

Anh lúc này lại lộ ra vẻ khẩn trương, tuyệt vọng!

Được rồi, được rồi, chuyện kia để nói sau, anh ngồi xe cả đêm, chắc là mệt mỏi, trước tắm gội, sau đó ngủ một giấc trưa. 

Ngô Ngôn liền đi lấy ba lô quân dụng mở ra nói: "Anh mua ít đặc sản của thành phố N về cho ba mẹ. "

Cũng không biết cái ba lô kia như thế nào, mà có thể để nhiều đồ vào đó vậy, đồ đặc sản đã để đầy trên sô pha, mà cái ba lô kia cũng chỉ bị lấy không quá một nửa. 

Ngô Ngôn không tiếp tục lấy nữa, mà lấy cái túi ở bên đi theo Chu Lăng đến phòng khách. 

"Ga giuờng, chăn, gối đều là sạch sẽ, hôm qua phơi nắng cả một ngày, cho nên anh ở phòng này, phòng tắm ngay đối diện". 

Chu Lăng nói xong định rời đi, thì tay bị Ngô Ngôn giữ chặt lại: "Tiểu Lăng đây là tặng cho em. "Anh đem tất cả mọi thứ đưa cho cô, rồi cầm quần áo đi vào phòng tắm. 

Đó là một hộp gỗ, Chu Lăng đem lên đặt ở trên giường mở ra, không khỏi sợ hãi than lên. 

Ở bên trong hộp là mô hình xe tăng làm bằng vỏ đạn chiều dài khoảng 40cm, chiều rộng 25cm, chiều cao 20cm, mỗi một cái vỏ đạn đều được mài ra, tinh tế hàn gắn lại với nhau, cực kỳ, đẹp mắt. 

Cô cẩn thận cầm xe tăng lên, chuẩn bị về phòng bày ở trên bàn đi, lại phát hiện một cái hộp nữa, đó là một cái dây đeo cổ hình chữ thập, cũng làm từ vỏ đạn, tinh xảo khéo léo, ở giưã còn dùng nước sơn màu hồng tạo thành một viên ngọc nho nhỏ làm tâm, dây là màu vàng, cùng đồng vỏ đạn hòa lẫn. 

Chu Lăng đeo dây lên trên cổ, cầm xe tăng đi đến phòng khách khoe vớí ba mẹ:

"Ba, mẹ hai người xem coi, đẹp quá chứ?"

Gia đình cậu vớí gia đình cô quan hệ rất tốt, mấy anh chị đối với Chu Lăng cũng giống như em gái ruột vậy. 

Bây giờ cô vất vả mớí kết hôn, thân là anh, chị, tự nhiên là muốn nghiêm khắc kiểm tra một chút, và đương nhiên rượu uống cũng không ít. 

Chờ lúc tiễn mọi người về, thì đã hơn mười giờ, Chu Lăng hắt xì một cái, cầm quần áo đi tắm rửa, lúc cô đi ra, thì vừa vặn gặp Ngô Ngôn ở phòng, tập hít đất, có vẻ anh tập thời gian cũng hơi hơi lâu rồi, để trần ở phía trên, tấm lưng sáng bóng, trên mặt., cằm, đều là mồ hôi, từng giọtt, từng giọt, chảy xuống nền nhà, làm ướt một chỗ, cũng không biết mệt mỏi, tiết tấu nhẹ nhàng, động tác thoải mái, cánh tay cơ bắp của anh theo từng động tác...., bỗng nhiên cô giật mình, che dấu đứng lên. 

Lại suy nghĩ lung tung, cô đi qua rồi đi lại, cũng may cô còn giữ được bản năng rụt rè của phụ nữ, cô đi đến bên cạnh Ngô Ngôn, thán phục nhìn anh đang tiếp tục rèn luyện, hỏi: "Anh hít đất bao nhiêu cái"?

Ngô Ngôn không dừng lại, một bên tiếp tục hít đất, một bên nói: "không đếm, bình thường đều làm nửa tiếng. "

Chu Lăng chậc lưỡi, cho dù không sai, cô tiêu chuẩn chỉ có thể làm mười cái. Nhìn anh phập phồng mà thân thể vẫn duy trì trạng thái thẳng tắp, đột nhiên nảy ra ý tưởng:

"Nếu em ngồi ở trên lưng anh, anh có thể làm được không?"

Ngô Ngôn dừng lại: "Có thể, thời điểm bọn anh tập huấn chiến hữu cũng ngồi lên trên, so vớí em còn nặng hơn. "

Chu Lăng nhìn mồ hôi thấm trên lưng anh, kiễng chân nhẹ nhàng mà ngồi trên lưng, Ngô Ngôn chờ cô ngồi ổn định, lại bắt đầu cân bằng động tác, tốc độ cân xứng. 

Chu Lăng ngồi ở bên trên, không có cảm giác như là sắp bị ngã nào cả. 

"Thật sự, quá lơị hại"".
Bình Luận (0)
Comment