Ông Xã Là Người Mạnh Nhất Thế Giới

Chương 121

Chương 121: Đại ca, chị dâu xảy ra chuyện rồi

Điện thoại vừa được kết nối, Trần Tuấn Anh cảm giác như người ở đầu dây bên đó đang đợi sẵn cuộc gọi này vậy.

“Alo?”

Giọng nói đơn giản nhưng thể hiện sự điềm đạm, chín chân của người đàn ông ở đầu dây bên kia. Trần Tuấn Anh như một đứa trẻ đi lạc đã tìm thấy được mẹ mình, cảm xúc vỡ òa trong tích tắc, anh ta sụt sịt nói vào điện thoại:” Không hay rồi, không hay rồi. Đại ca ơi, có chuyện xảy ra với chị dâu rồi!”

“Nói đi” Giọng Chu Hoàng Anh bỗng chốc trở nên u ám.

“Ôi,em không biết chuyện gì đang xảy ra Em vừa thấy chị dâu lên xe cấp cứu cùng với một người. Hình như một bà già đã ngất xỉu.

Đại ca, em xin lỗi, em đã nói sẽ bảo vệ chị ấy thật tốt nhưng lại để chị ấy gặp phải rắc rối, đều là lỗi của em “

Trần Tuấn Anh ngày càng trở nên sợ hãi khi nói về chuyện đó. Mặc dù Chu Hoàng Anh và Lâm Ngọc Linh mới chỉ quen nhau trong một thời gian tương đối ngắn, nhưng bản thân anh ta đã tận mắt thấy Chu Hoàng Anh bảo vệ Lâm Ngọc Linh đến mức nào rồi. Nếu có điều gì thực sự xảy ra với Lâm Ngọc Linh, chắc chắn cuộc sống của anh ta cũng sẽ bị kết liễu theo?

“Địa chỉ!” Chu Hoàng Anh nghiêm khắc ra lệnh.

“Biển số xe cấp cứu là của bệnh viện Nhân Ái, chính là nơi mà anh đã đầu tư vào.

Bây giờ em đang chạy tới đó để xem tình hình của chị ấy ra sao…

Trân Tuấn Anh vẫn đang nói sơ qua về việc vừa xảy ra mà không hề để ý rãng Chu Hoàng Anh ở đầu dây bên kia đã im lặng từ lâu rồi. Anh ta cũng không còn thời gian để nghĩ nhiều nữa, đành tăng tốc đuổi theo chiếc xe cấp cứu kia.

Khi đến bệnh viện, bà nội Trần lấy hết sức lực hô lên một tiến: ¡ đau chết mất, tôi như vậy, xương cốt làm sao mà chịu nổi đây ..”.

“Mẹ, mẹ cứ kêu la một hồi đi, bọn họ sẽ phải tới đây thôi, không có gan bỏ mặc mẹ con chúng ta đâu” Mẹ Trần khóc đến cả giọng cũng khàn đi.

Và đương nhiên Trần Kiệt cũng không khá hơn là bao.

Phía trước có quá nhiều người, Lâm Ngọc Linh và Lâm Ngọc Huy không giúp được gì, chỉ biết lặng lẽ đi theo họ.

Ngọc Huy cảm thấy vô cùng bực bội, cậu khẽ gắt lên: “Mẹ kiếp! Vừa rồi em đã trao đổi với bác sĩ rồi, bà già kia căn bản vẫn còn khỏe khoản, xương cốt cũng không có vấn đề gì cả Vậy mà còn ở đó giả bộ kêu la, bộ nhà này có bệnh hết hả chị?”

“Em cứ nhỏ giọng đi đã” Lâm Ngọc Linh vội vàng khuyên nhủ Ngọc Huy rồi khẽ nói “Em còn không biết xấu hổ mà nói vậy nữa, nếu em không chọc tức Trần Kiệt kia thì sao có thể xảy ra chuyện như thế này chứ? “

Đôi mắt của Lâm Ngọc Linh lóe lên những suy nghĩ, cô ấy cẩn thận nói: “Nhà họ Trần đã làm ra vở kịch này, rõ ràng chính là muốn ép chúng ta vào đường cùng”

“Vậy thì sao chứ? Có bác sĩ ở đây, chỉ cần bác sĩ đưa ra kết quả rằng bà già ấy không sao thì chúng ta cũng sẽ không sao chứ?”

Nghe được lời của Lâm Ngọc Huy, Lâm Ngọc Linh cười một cách vô cùng tự giêu: “Trước đây cô giáo cũng nói nhà họ Trần là một gia đình có tiền của, nếu thật sự đúng như lời cô ấy nói thì làm sao chúng ta có thế chống đỡ được chứ?”

“Vậy bây giờ… em phải làm sao?” Lâm Ngọc Huy lúc này mới bắt đầu lo lắng, gạn hỏi với vẻ không tự tin.

Những lúc cậu đi trong trường, ai nhìn thấy cũng phải cúi gãm mặt né đi khiến cậu lâm tưởng rằng không có gì mà bản thân không giải quyết được. Hiện tại đứng trước tình huống này Ngọc Huy mới thấy cậu đã ngu dốt đến cỡ nào. Sau khi ra khỏi trường học, đứng trước gia đình có tiền như nhà họ Trần thì căn bản cậu chẳng là cái thá gì hết.

Ngay lúc này, một cảm giác tự chán ghét bản thân bỗng dâng lên và chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của Lâm Ngọc Huy.

Khác với em trai, Lâm Ngọc Linh lại bình tĩnh hơn nhiều, sau khi suy xét hồi lâu, cô chậm rãi lên tiếng: “Hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ xem tiếp theo họ sẽ làm gì thôi. Em cứ yên tâm, có chị ở đây. Chị sẽ không để em phải ngồi tù đâu. Chị hứa đó, đừng lo”

Lời nói vừa dứt trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Chu Hoàng Anh. Không được, cô phải tìm anh rồi nhờ anh giúp đỡ. Dù cho cô và anh chỉ kết hôn để xua tan tin đồn nhưng dưới danh nghĩa là vợ chồng hợp pháp, Lâm Ngọc Linh không tin Chu Hoàng Anh sẽ tuyệt tình không chịu giúp chị em cô.

Bình Luận (0)
Comment