Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 37

Ngày hôm sau Tô Ý Nhiên dậy, không đến cửa hàng ngay mà ở nhà xem bài đăng bác bỏ tin đồn trước, lại đơn giản sửa đổi một lần, lên Weibo chuẩn bị đăng lên.

Ấn theo kế hoạch đã định, đăng bài thông báo, quan sát thêm, sau đó căn cứ tình huống làm phương án xử lí tiếp theo.

Tô Ý Nhiên đăng thông báo bác bỏ tin đồn lên Weibo, theo thói quen mở bảng hot search ra nhìn, phát hiện các bài đăng nói xấu cậu và cửa hàng hôm qua còn trêи hot search nay đã biến mất.

Có lẽ là nhiệt độ biến mất, bị quét xuống, Tô Ý Nhiên không nghĩ nhiều, cậu thở phào nhẹ nhõm, lại dùng khung tìm kiếm tìm từ khóa liên quan đến "Nhất Thính", muốn nhìn xem nhiệt độ lui thế nào rồi.

Làm cậu bất ngờ là, đề tài xấu có liên quan đến "Nhất Thính", giống như biến mất tăm, tất cả đều không tìm ra được, cậu lại thay đổi mấy từ khóa khác tìm, phát hiện tất cả đề tài liên quan đến cậu và cửa hàng, đều không thấy.

Không chỉ đề tài, ngay cả bình luận chửi bới liên quan, cũng biến mất toàn bộ.

Ngoại trừ Weibo, những nền tảng mạng xã hội khác cũng không thể tìm kiếm tin tức xấu về cậu.

Trong một đêm, tin tức xấu về cậu biến mất sạch.

Giống như bị một bàn tay vô hình đột nhiên đè xuống, rốt cuộc không còn lực phản kϊƈɦ nữa.

Tô Ý Nhiên giật mình.

Cậu nhớ tới hôm qua, Cố Uyên Đình nói chuyện này sẽ được giải quyết nhanh.

Đây là... Anh ấy làm sao?

Tô Ý Nhiên có nghĩ đến Cố Uyên Đình giải quyết thế nào, mà hoàn toàn không nghĩ đến, sẽ là loại phương thức giải quyết này.

Cố Uyên Đình... Vì sao có thể làm đến độ này?

Cậu nhìn điện thoại di động mà run lên một hồi, bất kể nói thế nào, chuyện này bị đè xuống, cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu cất điện thoại di động, đi đến cửa hàng. . Truyện Việt Nam

Hai ngày sau. Nước D, nửa đêm, bến cảng.

Tiểu Chu sốt sắng ngồi trong xe chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn biển rộng trong đêm tối, mà chỉ có thể nhìn thấy cảnh tĩnh lặng không gợn gió. Anh đứng quá xa, không nhìn thấy gì cả, cũng không nghe được bất kỳ động tĩnh nào.

Lần kế hoạch này, anh chỉ là nhân viên ngoài, vẻn vẹn phụ trách tiếp ứng, mà chỉ là phụ trách một ít chuyện ngoài, cũng đã đủ làm cho anh hiểu được nguy hiểm trong đó.

Tiểu Chu căng thẳng chờ đợi, không biết đợi bao lâu, đợi từ đêm đen cho đến bình minh.

Ngay khi trái tim Tiểu Chu trầm xuống, anh nhìn thấy một chiếc du thuyền cực lớn cập cảng.

Tim Tiểu Chu đập nhanh hơn, anh ngừng thở, đôi mắt không chớp nhìn bến cảng.

Từ trêи du thuyền xuống dưới, sẽ là ai?

Rốt cục, Tiểu Chu thấy được một thân ảnh quen thuộc trong đám người chen chúc, tay anh bắt đầu run rẩy, là kϊƈɦ động.

Là giám đốc Cố!

Bọn họ thành công rồi!

Kế hoạch của Cố Uyên Đình lần này tiến hành coi như thuận lợi.

Tuy rằng bởi vì chuẩn bị không đủ chu toàn, trong quá trình đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, dẫn đến hắn chịu chút ít vết thương, thế nhưng cuối cùng, hắn thành công.

Cố Uyên Đình ôm sườn trái, ngửa đầu dựa vào ghế xe, thở phào nhẹ nhõm.

Phiền toái lớn nhất đã giải quyết, hai ngày sau chỉ cần làm tốt khắc phục hậu quả cùng với công tác phần kết, rất nhanh, tất cả có thể trần ai lạc định.

Sau đó, hắn được... đi về nhà, trở lại bên cạnh Nhiên Nhiên.

Tô Ý Nhiên mấy ngày nay, như bình thường, bình thản sống qua ngày.

Internet trở nên gió êm sóng lặng, Táo Tây live stream bên kia đã bác bỏ tin đồn và nghiêm chính thanh minh cho lời đồn học tỷ "Không công bằng công chính", Tô Ý Nhiên forward Weibo Táo Tây live stream, tạm thời không quan tâm chuyện này nữa.

Kinh doanh cửa hàng vẫn cứ rất náo nhiệt, bởi vì phong ba dẹp loạn quá nhanh nên cửa hàng cũng chẳng chịu ảnh hưởng gì.

Chỉ là có lẽ là bởi vì quá bận rộn, mấy ngày nay cậu cứ cảm thấy eo xót mỏi, không thoải mái lắm.

Ngày hôm nay, là ngày 24 tháng 12, đêm Giáng sinh.

Buổi tối Tô Ý Nhiên chat video với Cố Uyên Đình, mấy ngày nay, bọn họ vẫn giống bình thường, mỗi ngày vào lúc này trò chuyện.

Cố Uyên Đình thấy Tô Ý Nhiên đã nằm trêи giường, trong ổ chăn chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ, nằm nghiêng nói chuyện với hắn, trong lòng không khỏi mềm mại.



Hắn nhẹ giọng chúc mừng: "Nhiên Nhiên, đêm Giáng sinh vui vẻ."

Tô Ý Nhiên cười khẽ: "Anh cũng thế, đêm Giáng sinh vui vẻ."

Cố Uyên Đình nghĩ đến một tập tục bất thành văn, hỏi cậu: "Em hôm nay ăn táo tây chưa? Phải bình an."

Tô Ý Nhiên nói: "Đương nhiên ăn rồi, nhân viên cửa hàng mỗi người đưa em một quả, ăn không hết nên mang về nhà, để trong tủ lạnh." Cậu hỏi, "Anh thì sao? Ăn táo tây chưa?"

Cố Uyên Đình gật đầu: "Ăn rồi, hôm nay cửa hàng bận không? Có mệt không?" Hắn biết Tô Ý Nhiên hai ngày nay bởi vì đêm Giáng sinh và lễ Giáng sinh nên làm hoạt động trong cửa hàng.

Tô Ý Nhiên nói: "Cũng vẫn ổn, giống bình thường, chỉ là hơi buồn ngủ thôi." tối hôm nay cậu nằm lên giường sớm, dự định đi ngủ sớm một chút.

Cố Uyên Đình nghe cậu nói buồn ngủ nên không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, không nói thêm những thứ khác: "Vậy em nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai anh lên máy bay, tám giờ tối về đến nhà." Hắn còn có một chút việc cuối cùng hừng đông ngày mai đi xử lý, nếu không thì tối hôm nay có thể đi rồi.

Tô Ý Nhiên gật đầu: "Vâng, em chờ anh." Hai ngày trước, Cố Uyên Đình đã nói với cậu ngày 25 có thể về nước.

Bọn họ lại hàn huyên vài câu, Cố Uyên Đình sợ hôm nay cậu mệt: "Em mấy ngày nay bận quá, mau ngủ đi, ngày mai gặp."

Tô Ý Nhiên nói: "Vâng, ngày mai gặp." Hai người cúp máy.

Cúp máy, Cố Uyên Đình nhìn chăm chú điện thoại di động một hồi, cất điện thoại di động vào trong túi, tiếp tục bận rộn.

Cố gia bên này, cơ bản đã trần ai lạc định, tập đoàn Cố thị cũng chỉ còn lại một chút công tác phần kết cuối cùng.

Đời này, khác với kiếp trước ở một thế giới khác.

Kiếp trước, hắn được phát hiện trong lúc vô tình, lúc được mang về Cố gia đã là người tàn phế, Cố gia không thể dùng một người tàn phế làm người thừa kế, huống chi, khi đó "đại ca" Cố Văn Long của hắn vẫn chưa bị ung thư phổi, ngồi rất vững vị trí người thừa kế.

Sau đó Cố Văn Long bị phát hiện bị ung thư phổi thời kỳ đầu, ung thư phổi thời kỳ đầu, nếu như may mắn vẫn chữa trị được.

Mà gia tộc Cố gia có lịch sử ung thư phổi, gia chủ Cố gia, "ông nội" hắn từng gặp không ít ví dụ bệnh nhân ung thư phổi cho dù mở đầu trị liệu có hi vọng, mà cuối cùng vẫn không lâu lắm cũng chết đi, cho là ung thư phổi tuyệt không chữa trị được, Cố Văn Long hẳn là phải chết, nên từ bỏ Cố Văn Long.

Mà "ông nội" không thể khoan dung vị trí người thừa kế Cố gia bị chi thứ chi mạch khác cướp đi, ngược lại xem trọng hắn, hắn mới bắt đầu được coi trọng.

Lại sau đó, Cố Văn Long trị liệu ung thư phổi thời kỳ đầu biểu hiện hài lòng, thật sự có dấu hiệu có thể chữa trị, hơn nữa Cố Văn Long chèn ép hắn, "ông nội" rất nhanh một lần nữa ghét bỏ người tàn phế như hắn này, lần thứ hai bỏ qua hắn.

Cuối cùng hắn dùng mười năm, mới rốt cục đi vào cao tầng nhất của hạt nhân Cố gia.

Đời này, thời cơ hắn trở lại Cố gia, là thời cơ Cố Văn Long đã bị phát hiện ung thư phổi, chân của hắn không tàn phế, hắn dưới cơ sở của nguyên chủ nuôi dưỡng đầy đủ thế lực, cuối cùng hắn được Cố gia long trọng nhận về, từ lúc bắt đầu hắn đã đứng ở tầng cao nhất.

Quá khứ kiếp trước, khiến cho hắn cơ hồ có thể thành thạo điêu luyện ứng đối bất cứ chuyện gì, lúc này mới có thể nhanh như vậy đã xử lý tất cả hậu hoạn, ngồi vững vàng vị trí cao nhất.

Cố Uyên Đình lại một lần bận rộn đến đêm khuya, mới trở lại nhà Cố gia.

Trời tối người yên, hắn lại nhớ Nhiên Nhiên.

Ngày mai, hắn có thể gặp cậu.

Cố Uyên Đình cảm thấy lo lắng, hưng phấn, bất an, căng thẳng, cùng với, nhớ nhung sâu nặng.

Càng sắp được gặp mặt, Cố Uyên Đình trái lại càng đặc biệt nhớ nhung cậu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhớ nhung lại như dây leo, quấn chặt lấy hắn, vừa lạnh, vừa đắng, lại vừa ngọt.

Rất nhớ rất nhớ cậu.

Càng gần, càng nhớ nhung.

Lại một lần nữa, Cố Uyên Đình một đêm không ngủ.

Cúp máy, Tô Ý Nhiên đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường, tắt đèn, nhắm mắt lại ngủ.

Cậu vốn cho là mình buồn ngủ, có thể ngủ ngay, thế nhưng, thời gian càng lâu, càng không ngủ được.

Anh Đình... Ngày mai sẽ trở lại.

Ngày mai mình sẽ được gặp anh ấy.

Không biết tại sao, rõ ràng sắp gặp lại, trái lại cậu càng đặc biệt nhớ nhung đối phương.

Tô Ý Nhiên mang theo bất an, trằn trọc trở mình.

Rất nhớ rất nhớ anh ấy.



Càng gần, càng nhớ nhung.

Ngày 25 tháng 12, lễ Giáng sinh.

Bốn giờ sáng, nước D đột nhiên có bão tuyết, ở thành phố Banlenyà tuyết rơi rất nghiêm trọng, năm sân bay quanh thành phố thông báo ngừng bay, tuyến hàng không ra vào thành phố Banlenyà bị chặt đứt hoàn toàn.

Đột nhiên thay đổi thời tiết khiến người đột nhiên không kịp chuẩn bị, Cố Uyên Đình lòng như lửa đốt, máy bay ở thành phố Banlenyà không có cách nào cất cánh, không thể không hoãn thời gian về nước lại. Hắn gọi điện thoại cho Tô Ý Nhiên nói rõ tình huống, bảo cậu buổi tối đi ngủ trước, hắn dự tính đêm khuya mới có thể đến nhà.

Sau khi cúp máy, Cố Uyên Đình một bước không ngừng nghỉ ngồi xe dời đi, điều máy bay chuyển tuyến hàng không, nhiều lần trắc trở rốt cục vào hơn hai giờ đêm ấy phong trần mệt mỏi về tới nhà.

Cố Uyên Đình đứng ở trong thang máy quen thuộc lại xa lạ, tim đập nhanh, thang máy lên, "ting" một tiếng đến lầu tám. Cửa thang máy từ từ mở ra, hắn không kịp đợi mà trực tiếp đẩy cửa thang máy ra, bước nhanh ra thang máy, đi về nhà số 804.

Sắp về đến nhà, bước chân của hắn lại càng ngày càng chậm, cuối cùng, hắn đứng ở cửa nhà quen thuộc.

Cố Uyên Đình dừng lại.

Hắn đứng ở cửa nhà, nhìn ngôi nhà quen thuộc, tay do dự muốn ấn khóa vân tay, lại thu lại.

Hắn đột nhiên không dám vào.

Cố Uyên Đình đứng yên ở cửa nhà thật lâu thật lâu.

Rốt cục, hắn hít sâu một hơi, đưa tay ra, ngón tay trỏ ấn khóa vân tay, "tích" một tiếng, cửa mở ra.

Cố Uyên Đình đẩy cửa ra, thấy được ánh đèn ấm hắt ra từ phòng khách.

Nhiên Nhiên ngủ không tắt đèn sao?

Cố Uyên Đình vào nhà, sợ quấy rầy Nhiên Nhiên ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Hắn đi vào huyền quan, giật mình.

Tô Ý Nhiên đang tay chân co ro, cả người vùi trong ghế salon ngủ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn dán vào chăn nhung mềm mại trêи người, lông mi dài mà dày khẽ rung, tạo nên cái bóng mờ dưới mi mắt, hô hấp nhợt nhạt, ngủ rất say rất yên tĩnh.

Cố Uyên Đình ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn Tô Ý Nhiên ngủ trêи ghế salon.

Trái tim của hắn đột nhiên mềm rối tinh rối mù.

Thời khắc nhìn thấy Tô Ý Nhiên này, tâm tình bất an, căng thẳng, lo lắng, khϊế͙p͙ sợ đều lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Hắn chỉ cảm thấy thời gian yên tĩnh, nhân sinh viên mãn.

Có ba chữ, đã vô cùng sống động.

Tô Ý Nhiên tựa như có cảm giác, lông mi dài rung hai lần, chậm rãi mở mắt ra.

Hôm nay cậu chờ Cố Uyên Đình về nhà quá muộn, cuối cùng vẫn không chống cự được cơn buồn ngủ, ngủ trêи ghế salon.

Mở mắt ra, cậu thấy Cố Uyên Đình đang đứng tại cửa huyền quan nhìn cậu.

Tô Ý Nhiên ngồi dậy, chăn nhung trêи người cậu theo động tác trượt xuống, cậu mang theo buồn ngủ, đầu óc còn có chút mơ hồ, có chút không dám tin: "... Anh Đình?"

Cố Uyên Đình đã đi nhanh tới, ôm cậu vào ngực, dùng sức muốn khảm cậu vào trong thân thể: "Nhiên Nhiên, anh đã về."

Cảm nhận được ôm ấp ấm áp quen thuộc, Tô Ý Nhiên có cảm giác chân thực, cậu bất giác vùi mặt ở trong ngực anh Đình cọ cọ, vươn tay ôm lấy anh Đình, trong giọng không tự chủ ngập tràn oan ức: "Anh đã về rồi."

Thời khắc này, tâm tình bất an, kiên cường đều biến mất không còn tăm hơi, cậu chỉ muốn vùi trong ngực anh Đình, được anh Đình ôm ôm, ôn tồn với anh Đình.

Cuối cùng cũng ôm Nhiên Nhiên vào ngực, hô hấp đều là hơi thở của Nhiên Nhiên, tim Cố Uyên Đình dường như cũng được lấp đầy.

Thế nhưng, vẫn chưa vừa lòng.

Muốn nhiều hơn.

Cố Uyên Đình ôm Tô Ý Nhiên, cúi đầu ôn nhu hôn tóc cậu, dần dần, hắn nâng khuôn mặt nhỏ của Tô Ý Nhiên lên, tinh tế hôn trán, đôi mắt, chóp mũi, khuôn mặt cậu.

Cuối cùng hắn tim đập như trống chầu, hôn lên môi mềm mại của Tô Ý Nhiên.

Trong veo, tốt đẹp, như hắn tưởng tượng.

Cố Uyên Đình hô hấp dồn dập, động tình ʍút̼ hôn cánh môi mềm mại của Tô Ý Nhiên.

Tim đập cũng ngọt ngào.

Tác giả có lời muốn nói: 【 (tiểu kịch trường) Thính Thính: (Nụ hôn!!! Đầu!!! A a a a điên cuồng xoay tròn) 】
Bình Luận (0)
Comment