Ông Xã Nhà Giàu Luôn Tự Ăn Dấm Của Mình

Chương 43



Ra khỏi bệnh viện, hai người lái xe về nhà.

Trên đường Tô Ý Nhiên vẫn hơi chóng mặt, lúc cậu ngồi trên xe, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn bụng mình, thỉnh thoảng cẩn thận lấy ngón tay chọc một cái, vẫn có cảm giác rất không chân thực.

Vì vậy dọc theo đường đi, Tô Ý Nhiên không nói chuyện với anh Đình, cơ hồ tập trung hết lực chú ý vào chuyện ngoài ý muốn này.

Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình nỗ lực tìm những đề tài khác bắt chuyện với Nhiên Nhiên, nỗ lực dời lực chú ý của Nhiên Nhiên đi, kết quả chỉ đổi về hai tiếng mất tập trung "Vâng", "Ồ" của Nhiên Nhiên.

Cố Uyên Đình: "..."
Hắn nhớ lời bác sĩ căn dặn mà mình ghi nhớ, phải mua một ít đồ ăn như cá, trứng, sữa bò giàu dinh dưỡng, dễ tiêu hóa dễ hấp thu, còn phải mua một ít hoa quả tươi.

Tuy rằng không muốn tiếp thu chuyện này, nhưng hắn để ý sức khỏe của Nhiên Nhiên: "Nhiên Nhiên, chúng ta đến siêu thị trước đi, mua ít đồ.

Bác sĩ nói em phải bổ sung dinh dưỡng nhiều, thuốc vitamin, albumin, cái gì cũng phải bổ sung."
Nói câu nói này, Cố Uyên Đình cảm giác đỉnh đầu tê tê, như là bị cái mũ gì đè nặng xuống, hất cũng không hất xuống được.

Tô Ý Nhiên nghe anh Đình nhắc đến chuyện này, rốt cục hoàn hồn lại: "À đúng, phải mua đồ, thiếu chút nữa em quên mất."
Cố Uyên Đình nắm thật chặt vô lăng, điều chỉnh hô hấp, khống chế tâm tình của mình: "Lát nữa còn phải mua sữa bột cho em, sau này ngày nào cũng phải nghiêm túc uống sữa."
"Vâng." Tô Ý Nhiên khẽ gật đầu, nhưng nghĩ tới mình phải trải qua sinh hoạt của người mang thai, cả người cậu cũng sắp không xong, lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt, hơn nữa còn đầy dấu chấm hỏi.

Cậu không nhịn được hỏi anh Đình: "Anh Đình, anh biết việc nam giới cũng có thể mang thai không?" Cậu xuyên từ một thế giới khác tới, thế nhưng anh Đình là người nơi này, có thể biết việc này.


Cố Uyên Đình nghẹn lời, phủ nhận: "Không biết." Hắn đương nhiên biết, chỉ là đây thuộc về hi hữu, toàn quốc nhiều người như vậy hàng năm cũng cũng chỉ có mấy chục người.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, chuyện như vậy sẽ xảy ra trên người Nhiên Nhiên.

Tô Ý Nhiên nghe anh Đình nói hắn cũng không biết, cảm thấy cũng bình thường.

Anh Đình lớn lên cùng cậu, tiếp thu giáo dục như nhau, có lẽ bởi vì chuyện này quá hi hữu, không thì trong chương trình giáo dục cũng sẽ nhắc tới tới này.

Tô Ý Nhiên nghĩ đến lời bác sĩ nói với họ, lại nghĩ đến thứ vừa nãy nhìn thấy trong màn hình, không khỏi thất thần, một lúc cảm giác rơi vào trong sương mù, một lúc lại cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên không nói nữa, lại ngẩn người, biết cậu lại nghĩ đến chuyện mang thai.

Hắn nín giận, lái xe đến một siêu thị lớn gần nhà, dừng xe ở bãi đậu xe trong siêu thị, mình xuống xe trước, lại sang cạnh mở cửa xe cho Tô Ý Nhiên, cúi người giúp cậu cởi dây an toàn: "Nhiên Nhiên, xuống xe."
Tô Ý Nhiên bị hơi thở của anh Đình phả vào mặt, cuối cùng từ trong hoảng hốt tỉnh hồn lại, lúc này mới phát hiện đã đến siêu thị.

Cố Uyên Đình đưa Nhiên Nhiên đi mua đồ, hắn bảo Tô Ý Nhiên đi đằng trước, cẩn thận bảo vệ cậu.

Tô Ý Nhiên cảm giác được anh Đình cẩn thận, ngượng ngùng: "Không cần làm quá vậy đâu, em cảm thấy người cũng không khác biệt gì so với lúc bình thường, cứ như lúc thường là được."
Cố Uyên Đình lắc đầu một cái, ngắn gọn từ chối cậu: "Không được."
Trên thực tế, hắn còn muốn cẩn thận ôm Nhiên Nhiên, đi chỗ nào ôm chỗ đó.

Tô Ý Nhiên thấy anh Đình kiên trì như vậy cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là tùy theo hắn.

Lúc mua đồ, cậu lại nghĩ tới: "Đúng rồi, ngày mai là Tết Dương lịch, chúng ta phải mua đồ ăn Tết."
Trước khi ra cửa cậu đã nghĩ quay về mua đồ dùng Tết Dương lịch, giờ lại bị chuyện này làm cho hỗn loạn, dưới khiếp sợ thiếu chút nữa quên mất.

Khu thực phẩm ở một tầng dưới lòng đất siêu thị, hai người định mua xong những đồ khác lại mua đồ ăn.

Cố Uyên Đình đẩy xe mua sắm, cùng cậu mua một đống đồ.

Hắn đang định đi tính tiền, đột nhiên nghe Nhiên Nhiên hỏi hắn: "Đúng rồi, gel nha đam trong nhà dùng hết chưa?"
Cố Uyên Đình hồi tưởng hộp thuốc, mơ hồ nhớ ra: "Còn sót lại một chút, làm sao thế?"
Tô Ý Nhiên nói: "Đi mua một hộp vậy, ba ngày sau vết thương của anh có thể bôi gel nha đam, xoa rồi có thể khép lại nhanh."
Cố Uyên Đình sửng sốt, không nghĩ tới Nhiên Nhiên còn băn khoăn chuyện mình bị thương, lòng không khỏi ngọt ngào.

Thế nhưng hắn lại nghĩ đến cậu mang thai con của nguyên chủ, nhớ chuyện mình bị thương, quan tâm hắn như vậy, cũng bởi vì coi mình là nguyên chủ.

Trên thực tế, Nhiên Nhiên căn bản không yêu hắn.

Nghĩ đến sự thực này, trong lòng Cố Uyên Đình đau xót, xen lẫn điên cuồng đố kị, nhưng hắn nhất định phải dằn tất cả cảm xúc lộn xộn xuống đáy lòng, hắn mặt ngoài bình tĩnh nói: "Đi thôi, gel nha đam chắc là ở quầy hàng bên kia."
Mua xong những thứ đồ này, Cố Uyên Đình bảo Tô Ý Nhiên ngồi trong xe chờ hắn, bởi vì khu thực phẩm quá nhiều người, hắn lo không cẩn thận Nhiên Nhiên bị xô đẩy, tự hắn vào khu thực phẩm mua thức ăn.

Tô Ý Nhiên không phản đối, ngồi trong xe đợi đại khái hai mươi phút, thấy anh Đình hai tay cầm đầy đồ quay lại.

Thấy anh Đình đặt đồ ở cốp sau, cậu tò mò hỏi: "Anh mua gì thế?"
Cố Uyên Đình chậm rãi khởi động xe: "Cá, gà mái, rau, hoa quả." Trứng gà trong nhà vẫn còn, không mua vội.

Sau khi hai người về nhà, chuyện đầu tiên Cố Uyên Đình làm là cởi khăn quàng cổ ra, ném vào góc.


Hắn mở điều hòa trong nhà ra, bảo Tô Ý Nhiên ngồi xuống: "Cảm thấy nhiệt độ thế nào? Nóng không? Lạnh không?"
Tô Ý Nhiên nghe lời của hắn ngồi trên ghế salon, cảm nhận một chút: "Mát mẻ, vẫn ổn."
Cố Uyên Đình đi rót chén nước ấm cho Tô Ý Nhiên, dùng môi thử nước ấm, lại lấy cho cậu uống, sau đó rửa táo tây cắt thành miếng nhỏ, để vào đĩa, cắm tăm cho Tô Ý Nhiên ăn táo.

Tô Ý Nhiên ngoan ngoãn uống nước ăn táo, Cố Uyên Đình ở trong bếp nấu cơm.

Cậu ăn táo xong, muốn vào nhà bếp hỗ trợ lại bị Cố Uyên Đình ngăn cản, không cho cậu nấu cơm: "Anh nấu cho em ăn."
Tô Ý Nhiên cũng không nắm chắc được sau khi có thai nên khống chế hành động lúc thường thế nào, cậu nhất thời chưa chấp nhận được, mình cũng không biết làm sao, không biết nên làm gì.

Cậu lúc thường đối mặt với người mang thai toàn là có thể cẩn thận đến mức nào thì cẩn thận đến mức đó.

Cậu nghe lời ngồi trên ghế salon, quyết định ngày mai hỏi bác sĩ vào giờ làm việc, lại lấy điện thoại di động ra, tra "Nam giới mang thai".

Thật sự cậu search ra một đống tin tức và phổ cập khoa học, thậm chí còn có Baike Baidu giới thiệu liên quan đến nam giới mang thai.

Bởi vì xưa nay cậu không để ý đến chuyện như này, trường hợp này còn thuộc về số rất ít, bình thường rất khó thấy, sinh hoạt trong thế giới này nhiều năm như vậy mà cậu không biết một chút nào.

Cố Uyên Đình dựa theo phương thuốc bồi bổ nấu cơm cho Tô Ý Nhiên, lúc bưng ra thấy Nhiên Nhiên đang xem điện thoại di động, không khỏi hơi nhíu mày: "Chơi điện thoại bao lâu rồi?"
Tô Ý Nhiên ngửi thấy mùi canh cá, không khỏi nhìn bàn ăn, nghe anh Đình nói, trả lời: "Hình như hơn một tiếng."
Cố Uyên Đình cầm lấy điện thoại trong tay cậu, để sang một bên: "Sau này không cho chơi lâu thế nữa, một lần nhiều lắm nửa tiếng, có phóng xạ."
Tô Ý Nhiên nhỏ giọng phổ cập khoa học cho anh Đình: "Phóng xạ điện thoại kỳ thực rất ít..."
Cố Uyên Đình biết việc này: "Vậy cũng không được, không thể chơi quá lâu."
Tô Ý Nhiên vốn cũng không phải người trầm mê chơi điện thoại, nghe anh Đình nói như vậy cũng ngoan ngoãn đồng ý.

Lúc ăn cơm, Cố Uyên Đình múc nửa bát canh cá cho Tô Ý Nhiên, trông chừng cậu không cho ăn nhiều, cũng không cho ăn ít.

Buổi tối trước khi ngủ, hắn rót một chén sữa bò cho Tô Ý Nhiên, mang đến cho cậu uống.

Tô Ý Nhiên ngoan ngoãn cầm sữa bò uống hết, lúc nằm ngủ trong lòng anh Đình, vẫn như đang nằm mơ: "Anh Đình, em là nam mà, anh nói sao em lại mang thai nhỉ?"
Cố Uyên Đình: "..."
Cố Uyên Đình không chịu trả lời câu hỏi này, bàn tay hắn đặt trên vòng eo mềm mại, chậm rãi xoa eo cho cậu, "Eo còn xót không?"
Tô Ý Nhiên nói: "Chỉ có một xíu xiu, không sao."
Cậu còn đang khó mà tin nổi, bàn tay trong chăn thò vào áo ngủ, sờ sờ bụng dưới bằng phẳng của mình, cảm giác không có bất kỳ dị dạng gì, cậu hỏi anh Đình như nằm mơ: "Anh Đình, chúng ta thật sự sẽ có con sao?"
Cố Uyên Đình cảm thấy động tác trong chăn của cậu, hít một hơi thật sâu: "...!Ừ."
Hắn khẽ sờ khuôn mặt nhỏ của Nhiên Nhiên, che đôi mắt như lấp lánh sao của cậu: "Mau ngủ đi, nghỉ ngơi cho tốt."
"Vâng." Tô Ý Nhiên ngoan ngoãn nhắm mắt, ở trong lòng anh Đình, mang theo mờ mịt cả ngày mơ màng ngủ.

Cố Uyên Đình nhìn Tô Ý Nhiên ngủ, hắn cúi đầu hôn trán cậu, lại hôn đôi môi mềm mại.

Giữa động tác, luôn bài xích chỗ Nhiên Nhiên mang thai con của nguyên chủ.

Hắn đố kị phát điên.

Ngày hôm sau.

Cố Uyên Đình bật dậy từ trong ác mộng máu và lửa.


Hắn mơ thấy đủ loại chuyện đen tối kiếp trước.

Hắn mở mắt ra, cảm quan đại não còn dừng lại trong ác mộng.

Nhưng hắn đã thành thói quen, bất kể là ác mộng hay là sinh hoạt trong ác mộng.

Mãi đến khi hắn cảm giác được sức nặng trong ngực, hắn mới dần trở lại hiện thực.

Người trong ngực là Nhiên Nhiên.

Mùi hương quanh quẩn là mùi thơm ngát trên người Nhiên Nhiên, hòa lẫn mùi sạch sẽ trong nhà.

Phòng ngủ sáng sủa sạch sẽ, màu nhạt, trang trí rất ấm áp, sáng ngời.

Tất cả giống như ngày hắn tới thế giới song song.

Lúc hắn đang giãy dụa trong thế giới của mình, nguyên chủ luôn sinh sống trong hoàn cảnh như vậy.

Không giống hắn.

Lúc này, Nhiên Nhiên trong ngực hắn tỉnh rồi, Cố Uyên Đình nhìn lông mi như cánh bướm của cậu rung rung, mở mắt ra, trong mắt còn ngậm lấy một tia buồn ngủ mông lung, nháy mắt nhìn thấy hắn lại chuyển thành vui sướng và yêu thương.

Tô Ý Nhiên tỉnh lại vừa mở mắt là thấy anh Đình, cậu không nhịn được mỉm cười với anh Đình, lộ ra lúm đồng tiền nhạt bên má phải: "Chào buổi sáng, anh Đình."
Nguyên chủ, vẫn luôn như vậy, ngày nào cũng ôm Nhiên Nhiên trong ngực tỉnh lại.

Trên cái giường này.

Thậm chí, còn khiến Nhiên Nhiên mang thai con trai anh ta.

Cố Uyên Đình nhìn khuôn mặt nhỏ tràn ngập dịu dàng và hạnh phúc của Tô Ý Nhiên, đột nhiên đến gần cậu, kịch liệt hôn môi cậu trong chăn.
Dựa vào cái gì nguyên chủ có thể hạnh phúc như thế.

Tô Ý Nhiên đáp lại nụ hôn của Cố Uyên Đình, chỉ chốc lát sau mắt cậu đã sũng nước, sau đó cậu nhận ra được anh Đình muốn làm nhiều hơn.

Cố Uyên Đình điên cuồng hôn Nhiên Nhiên, một phát lột quần pijama mềm mại xuống, bàn tay xoa da dẻ mềm mại của cậu.

Hắn đố kị đến đỏ cả mắt.

Dựa vào cái gì nguyên chủ có thể có được toàn bộ tình yêu của em ấy..


Bình Luận (0)
Comment