Tô Ý Nhiên nhớ lúc cậu và anh Đình học cấp ba đã từng vô tình gặp được một con mèo con lưu lạc, con mèo giống cục lông nhỏ màu vàng, còn quấn quýt cọ bắp chân của cậu, vừa đáng thương vừa đáng yêu, rất quấn người.
Cậu vừa thấy đã thích, cậu và anh Đình cho mèo con ăn hai ngày, được ba mẹ đồng ý liền ôm con mèo nhỏ về nhà nuôi.
Bởi vì mèo giống cục lông nên họ gọi nó là "Cục lông", mỗi ngày Tô Ý Nhiên tan học về nhà đều vội vàng muốn ôm cục lông một lúc. Cục lông cũng rất thân với cậu, chỉ cần nhìn thấy cậu là sẽ vây quanh cậu, kêu meo meo muốn vuốt. Mỗi ngày cậu ôm cục lông mềm mại, quả thực không nỡ buông tay. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng nuôi cục lông được mấy ngày anh Đình liền ngã bệnh, không ngừng hắt xì, ho khan, hơn nữa trên người còn nổi mẩn đỏ lên, Tô Ý Nhiên thế mới biết anh Đình dị ứng lông mèo.
Trong nhà có người dị ứng lông mèo, không thể nuôi cục lông tiếp, Tô Ý Nhiên đặt sức khỏe của anh Đình lên đầu, bàn bạc với ba mẹ, quyết định tìm cho cục lông người chủ mới rồi đem qua.
Cậu hỏi bạn học cùng lớp một vòng, cuối cùng chọn lớp phó học tập rất lương thiện, đem mèo đến nhà bạn.
Sau đó họ không nuôi mèo nữa, chuyện Tô Ý Nhiên thường giải trí nhất là ngắm mèo trên mạng, nuôi mèo trên mạng, rảnh rỗi xem video mèo cũng rất thỏa mãn.
Nhưng hiện tại... Tô Ý Nhiên nghi hoặc nhìn anh Đình ôm mèo, không hề có phản ứng dị ứng, lấy làm lạ.
Cố Uyên Đình cứng đờ đứng tại chỗ, dường như con mèo mềm mại trong lòng cũng đang nhìn hắn. Hắn nhìn ánh mắt nghi hoặc của Nhiên Nhiên, tim vọt lên tận cổ, hắn cảm thấy hoảng loạn, thả mèo đi cũng không phải, không thả cũng không xong.
Hắn không phải nguyên chủ, đương nhiên không biết mình dị ứng lông mèo.
Nhưng hắn không thể giải thích.
Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên sẽ phát hiện hắn không phải nguyên chủ sao? Cố Uyên Đình nghĩ đến khả năng này, trong lòng hoảng sợ, đầu cũng bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình cứng đờ không lên tiếng, không khỏi nghi ngờ hơn, nhưng cậu lo anh Đình đã có bệnh trạng dị ứng, chỉ là bề ngoài không thấy được, vội ôm mèo nhẹ nhàng đặt xuống đất, sau đó vội kiểm tra cổ và cánh tay hắn, không thấy nổi mẩn mới thở phào nhẹ nhõm. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên vẫn chưa yên tâm hẳn, nghĩ đến gì đó, hỏi Cố Uyên Đình: "Người anh ngứa không? Mũi thì sao?"
Cố Uyên Đình theo bản năng nói: "Ngứa." Nói xong, hắn tỉnh táo lại, rất hợp thời xoa cánh tay của mình, lại hắt xì một cái, xoa mũi, lén dùng sức làm mũi mình đỏ, sau đó lại hắt xì một cái.
Tô Ý Nhiên thấy anh Đình như vậy lại lo lắng, cậu bảo quản gia gọi bác sĩ gia đình đến, kéo anh Đình về phòng khách đợi bác sĩ.
Lúc chờ, Tô Ý Nhiên nhẹ giọng mắng hắn: "Sao anh không để ý mà cứ thế ôm mèo thế, dị ứng."
Cố Uyên Đình lấy cớ: "Vừa nãy vội quá anh quên chuyện dị ứng."
Tô Ý Nhiên hết cách với anh Đình, may mà triệu chứng dị ứng của anh Đình không nghiêm trọng, có thể là bởi vì chỉ ôm một lát cho nên triệu chứng dị ứng khá nhẹ.
Cố Uyên Đình thấy Nhiên Nhiên tin, thở phào nhẹ nhõm, sau khi thả lỏng hắn chợt nghĩ ra gì đó, phản ứng lại, cảm thấy sai sai.
Nguyên chủ dị ứng lông mèo, nhưng mà hiện tại cơ thể của hắn không có triệu chứng dị ứng gì.
Vừa nãy hắn vẫn luôn căng thẳng vì sợ Nhiên Nhiên sẽ phát hiện hắn không phải nguyên chủ, theo bản năng ngụy trang dị ứng, lại quên mất hiện tại thân thể của hắn là nguyên chủ, căn bản không cần ngụy trang.
Nguyên chủ đã khỏi dị ứng? Hay là... Nguyên chủ lừa Nhiên Nhiên?
Cố Uyên Đình nghĩ đến việc xấu bi3n thái của nguyên chủ trước đây, nghĩ đến lúc Nhiên Nhiên nhìn thấy mèo con có vẻ rất yêu thích, hiểu rõ chân tướng, không khỏi nghiến răng nghiến lợi với nguyên chủ.
Nguyên chủ tên bi3n thái này, tên lừa đảo.
Lúc này bác sĩ gia đình tới, anh đã nghe quản gia nói là giám đốc Cố dị ứng lông mèo, chào hỏi rồi bắt đầu kiểm tra.
Chỉ là khám một hồi, bác sĩ nghi ngờ, triệu chứng của giám đốc Cố này không giống như là dị ứng, vết đỏ trên cổ cũng không phải là dị ứng gây nên, có thể nói là không có triệu chứng gì...
Tô Ý Nhiên thấy bác sĩ khám hơi lâu, lại lo lắng: "Bác sĩ, anh ấy thế nào?"
Bác sĩ do dự nhìn giám đốc Cố một cái, đang muốn mở miệng, Cố Uyên Đình để ý thấy ánh mắt của anh, âm thầm cắn răng với nguyên chủ, không thể không bóp mũi lại nói dối thay nguyên chủ.
Hắn nhìn chằm chằm bác sĩ, bình tĩnh nói: "Triệu chứng rất nhẹ, uống ít thuốc là được rồi, đúng không?"
Bác sĩ thấy ánh sáng lạnh trong mắt giám đốc Cố, rùng mình một cái, hiểu được điều gì, vội gật đầu: "Vâng, đúng, tôi kê ít thuốc là được."
Bác sĩ đem theo mấy loại thuốc đến, nhưng tình huống khác với dự đoán, nhằm đề phòng có chuyện gì xảy ra, anh cho giám đốc Cố uống thuốc bổ không có hại cho sức khỏe.
Kê đơn thuốc xong, bác sĩ nhấc hòm thuốc nhanh chóng rời đi. Anh có chút hoảng hốt, ở cửa còn suýt nữa vấp chân té ngã.
Tô Ý Nhiên để ý đến anh Đình, không thấy bác sĩ thiếu chút nữa ngã sấp. Cậu rót nước cho hắn, nhìn hắn uống thuốc: "Sau này phải chú ý đấy, không thể bất cẩn như vậy nữa."
Cố Uyên Đình gật đầu: "Ừ, bây giờ anh đỡ rồi, chúng ta đi thôi?"
Tô Ý Nhiên thấy hắn không hắt xì, mũi và cổ không đỏ lên, trông đỡ hơn nhiều, yên tâm: "Đi thôi."
Họ lại ra cửa, lên xe đi tới sân bay.
Chuyện này đã qua, mà trong lòng Cố Uyên Đình lại lặng yên phủ kín một tầng mây đen.
Sự thật hắn không phải nguyên chủ giống như một ngọn núi lửa nặng nề đè trong lòng hắn, không biết lúc nào sẽ bùng nổ.
Chuyện vừa nãy mặc dù chỉ là sự cố, nhưng cũng là một manh mối bại lộ, chưa biết lúc nào sẽ bại lộ hoàn toàn.
Cố Uyên Đình nặng nề nhìn cửa sổ ngoài máy bay, ngoài cửa sổ đều là mây đen ảm đạm.
Hắn hít sâu một hơi, thu tầm mắt lại, nhìn Nhiên Nhiên đang tựa vào vai mình ngủ, ôm cậu thật chặt, nhẹ nhàng hôn trán cậu.
Hắn sẽ không đánh mất cậu.
Hơn mười giờ tối hôm đó, Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình về đến nhà.
Mẹ Tô biết buổi tối họ về, lo hai con bị đói, làm đồ ăn khuya, đón họ vào nhà, giục họ đi ăn.
"Đói không con? Nhanh đi ăn lót dạ đi." Mẹ Tô tươi cười nói.
Tô Ý Nhiên ở trên máy bay đã ăn cơm tối, mà không muốn từ chối ý tốt của mẹ Tô, ăn một chút, Cố Uyên Đình cũng ăn một chút.
"Em bé đang ngủ ạ?" Tô Ý Nhiên không thấy con, nhìn lên tầng hai, hỏi mẹ Tô.
Mẹ Tô gật đầu: "Ở trong phòng ngủ, cô Tiền đang trông."
Sau khi ăn xong, Tô Ý Nhiên không kịp chờ đợi lên tầng hai, vào phòng trẻ con xem con.
Tính thời gian, từ khi họ đi đến bây giờ, đã qua mười ngày, trong nhà không khác gì so với lúc họ đi, chỗ khác là con lớn hơn một chút.
Cô Tiền lên tiếng chào hỏi, lui ra, dành không gian cho ba người nhà họ.
Mười ngày không gặp, lúc Tô Ý Nhiên không thấy con còn đỡ, vừa nhìn thấy con mới phát hiện mình rất nhớ con. Cậu thấy con ngủ đáng yêu vô cùng, ôm lấy con thân mật hôn mặt.
Cố Uyên Đình đi lên ôm cả Nhiên Nhiên và con vào lòng, dịu dàng hôn cậu rồi hôn em bé trong lòng cậu, đầu để đầu, cùng ngắm con.
Họ nhẹ giọng nói đến sự thay đổi của con, một nhà ba người ấm áp đứng một lúc, em bé khóc phá vỡ bầu không khí, đã đến giờ uống sữa đêm.
Cố Uyên Đình vội đi pha sữa, Tô Ý Nhiên kiểm tra bỉm, không ướt. Cố Uyên Đình pha sữa xong, cậu nhận bình sữa đưa đến miệng con, em bé ngừng khóc, tay nhỏ cầm lấy bình sữa, miệng cắn núm v* cao su, uống say sưa ngon lành. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tô Ý Nhiên và Cố Uyên Đình liếc mắt nhìn nhau, bật cười.
Dỗ con ngủ, hai người cũng về phòng mình tắm rửa đi ngủ.
Trước khi ngủ, Tô Ý Nhiên nghĩ đến chuyện muốn đưa anh Đình đi khám bác sĩ tâm lý, cậu cảm thấy việc này không nên chậm trễ, tốt nhất ngày mai đi luôn.
Tô Ý Nhiên ôm Cố Uyên Đình, nói: "Anh Đình, ngày mai chúng ta đi bệnh viện gặp bác sĩ Tôn nhé?"
Bác sĩ Tôn? Cố Uyên Đình đang ôm Nhiên Nhiên chuẩn bị ngủ, nghe cậu nói vậy, trong lòng hồi hộp, hắn mở miệng: "Làm sao vậy? Sao em bỗng muốn gặp bác sĩ Tôn?"
Bác sĩ Tôn là bác sĩ tâm lý hàng đầu trong giới, trước đó hắn mắc bệnh trầm cảm sau sinh, chính là bác sĩ Tôn trị liệu cho hắn.
Nhưng bệnh trầm cảm của hắn đã khỏi, sao Nhiên Nhiên đột nhiên muốn đưa hắn đi khám bác sĩ tâm lý?
Cố Uyên Đình lại căng thẳng, lẽ nào Nhiên Nhiên phát hiện hắn không đúng —— phát hiện hắn không phải nguyên chủ rồi?