Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 11

Lúc này khuôn mặt tuấn tú của Bùi Tuấn Vũ trở nên tối sầm, giọng nói cũng không còn dịu dàng như trước “Cô Đỗ, cô nói như vậy là có ý gì? Cái gì gọi là có thành quỷ cũng không quên tôi? Tôi làm khó cô đến nỗi cô muốn đi gặp diêm vương sớm như vậy sao?”

Lúc này Đỗ Lôi Ti càng hoảng loạn hơn, vội vàng lắc đầu nói “Tổng, tổng thống, đều là tôi sai, anh đại nhân đại lượng, đừng so đo với tôi!” Nói xong nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên tự đánh vào má trái một cái.

Bùi Tuấn Vũ nhất thời ngây ngẩn cả người, anh thật sự không ngờ, cô gái nhỏ bé trước mặt lại có thể làm động tác kinh người như vậy.

Bùi Tuấn Vũ phục hồi tinh thần, ho khan hai tiếng, che giấu vẻ mặt kích động vừa rồi, mở miệng nói “Cuối cùng nói cho rõ là trả tiền hay muốn đến đồn công an, tự mình lựa chọn đi!”

Đỗ Lôi Ti biết bây giờ có nói gì đi nữa cũng không có tác dụng, tổng thống vừa nói lên hai sự lựa chọn này cô đều không muốn chọn nhưng phải làm thế nào đây?

Nghĩ tới đây nhất thời hai mắt Đỗ Lôi Ti tỏa sáng, cô thật sự nghĩ ra một cách không biết tổng thống có đồng ý hay không?

Dù sao cũng chết, không bằng đánh cuộc một lần, vì vậy Đỗ Lôi Ti nhắm mắt lại, chỉnh đốn tinh thần nói “Tổng, tổng thống, tôi không thể chọn một trong hai việc kia, bây giờ tiền thuê phòng tôi còn không trả nổi, hay là tôi ở lại đây làm người giúp việc để trả tiền sửa xe cho anh có được không?”

Bùi Tuấn Vũ thấy nét mặt cô thì muốn cười nhưng không biểu lộ bất cứ điều gì ra mặt, ánh mắt nhìn cô còn hơi khinh người.

Đỗ Lôi Ti chờ mòn mỏi vẫn không thấy tổng thống nói chuyện, mở mắt nhìn thấy tổng thống đang nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt nhất thời đỏ lên.

Đây là lần đầu tiên cô được trai đẹp nhìn chăm chú như vậy làm cho cô rất bất ngờ.

Bùi Tuấn Vũ đang suy nghĩ, có lẽ giữ cô lại làm người giúp việc cũng là chuyện tốt, anh thật sự có một ý đó chính là muốn xem rốt cuộc cô là loại phụ nữ như thế nào.

Qua một lúc lâu, Bùi Tuấn Vũ ấn điện thoại “Đường Vũ, anh vào đây một chút!”

Đỗ Lôi Ti bị dọa sợ đến nỗi còn tưởng tổng thống kêu người đưa cô đến đồn công an, vội vàng đi tới bên cạnh Bùi Tuấn Vũ, quỳ gối trên sàn nhà khóc lóc thảm thương “Tồng, tổng thống, tôi sẽ trả lại tiền cho anh, van xin anh đừng kêu người đưa tôi đến đồn công an được không?”

Đỗ Lôi Ti vừa nghĩ tới nhà tù thê thảm, thân thể cũng tự giác run lên, cô thật sự rất sợ chỗ đó, ba cô người yêu thương cô nhất qua đời ngay trong nhà tù, cô vẫn không tin ba cô là hung thủ.

Anh thật không ngờ, cô gái này sẽ khóc lóc thê thảm như vậy, vốn dĩ muốn gọi điện thoại gọi Đường Vũ đi vào là để sắp xếp cho cô làm người giúp việc, không nghĩ đến lại dọa cô khóc.

Bùi Tuấn Vũ dịu dàng đỡ cô từ trên sàn nhà đứng dậy, dùng bàn tay lau sạch nước mắt cho cô.

Đỗ Lôi Ti sững sờ nhìn động tác của người đàn ông trước mặt, sao mà dịu dàng đến vậy làm cho tim cô đập thình thịch, khuôn mặt lại bắt đầu đỏ lên.

“Cốc cốc......” Tiếng gõ cửa truyền tới.

“Mời vào!” Bùi Tuấn Vũ khôi phục lại sắc mặt ban đầu.

“Tổng thống, anh gọi tôi có chuyện gì?” Đường Vũ lão luyện nói.

“Cậu đưa cô gái này tìm quản gia phân việc cho cô ấy làm!” Nói xong quay trở về bàn tiếp tục làm việc.

Vừa rồi thật sự anh rất luống cuống, từ sau khi người phụ nữ kia rời đi, tất cả những người phụ nữ ở bên người anh chỉ có giới hạn ở trên giường, mặc dù anh là tổng thống nhưng cũng là một người đàn ông bình thường.

Nhưng khi nhìn thấy cô gái ngu ngốc kia khóc, tại sao tim của anh lại khó chịu như vậy? Đây là tại sao?
Bình Luận (0)
Comment