Ông Xã Phúc Hắc, Vợ Ngốc Đáng Yêu

Chương 147

“Em nói lại lần nữa em không biết anh xem?” Bùi Tuấn Vũ mặt lạnh, đôi mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.

Đỗ Lôi Ti quật cường nhìn anh nói “Có phải đầu óc anh có vấn đề rồi không, sao anh lại kỳ quái như vậy chứ?”

Bùi Tuấn Vũ lại gần cô, nhìn chằm chằm đôi môi cô, hung hăng hôn lên......

Đỗ Lôi Ti mở to hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn anh......

Bùi Tuấn Vũ nhìn thấy ánh mắt kia của cô, trêu đùa “Thế nào, nghĩ ra chưa?”

Đỗ Lôi Ti cuống quýt đẩy anh ra nói “Anh......Anh......Anh......”

“Anh làm sao?” Bùi Tuấn Vũ duy trì động tác lúc trước, nhìn cô hỏi.

“Anh là đồ lưu manh!” Đỗ Lôi Ti nói.

Bùi Tuấn Vũ xoay người, nhìn cô, khởi động xe rời khỏi khu chung cư Tinh Ngữ!

Tiếu Bằng tìm kiếm xung quanh khu chung cư, anh tìm từng chiếc xe một nhưng không nhìn thấy bóng dáng mà anh tìm kiếm......

Anh cầm điện thoại, ấn nút gọi, lo lắng hỏi “Lôi Ti, em đang ở đâu?”

Đỗ Lôi Ti nghe điện thoại, nghe thấy đầu dây bên kia gọi tên mình, cô nhích lại gần cửa sổ xe, nhỏ giọng nói “Tiếu Bằng, anh về nhà trước đi, em ra ngoài đi dạo!”

“Nhưng mà bây giờ bụng em đã to, một mình em đi ra ngoài anh rất lo lắng!” Tiếu Bằng lo lắng nói.

“Ha ha, không sao, con gái em sẽ ngoan ngoãn đi theo em, còn nữa, anh về nhà ăn chút gì đi!” Đỗ Lôi Ti cười nói.

“Được, em chú ý an toàn!” Tiếu Bằng nói xong liền cúp máy!

Bùi Tuấn Vũ vừa lái xe vừa nhìn cô, lạnh lùng nói “Người đàn ông họ Tiếu kia tìm em làm gì?”

Đỗ Lôi Ti liếc nhìn anh, thờ ơ trả lời “Người anh hỏi là chồng tôi, còn nữa, anh thật là kỳ quái, rõ ràng tôi không biết anh......rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Bùi Tuấn Vũ nghe cô nói vậy......cắn răng kiềm nén “Em chỉ mới rời khỏi anh mấy ngày mà đã đi quyến rũ người đàn ông khác sao?”

Đỗ Lôi Ti tức giận nói tục “Mẹ kiếp, rốt cuộc anh học đến lớp mấy thì tốt nghiệp? Nói như vậy mà vẫn nghe không hiểu sao? Tôi không biết anh, tại sao tôi lại phải nói với người xa lạ như anh chứ?”

Mẹ kiếp, người đàn ông này thật là dây dưa!

Một vấn đề mà hỏi nhiều như vậy!

Bây giờ cô phải làm sao?

Không thể trực tiếp gọi điện thoại nói cho Mộng Na biết bây giờ cô đang giả vờ mất trí nhớ để cô ấy phối hợp diễn trò một chút?

“Đứa bé trong bụng em là của ai?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng chất vấn.

Đỗ Lôi Ti tức giận quay đầu ra ngoài cửa sổ, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh!

Cô không tin, cô không nói chuyện anh còn có thể nói gì!

Cô cũng không tin người đàn ông này sẽ hỏi mãi!

Không đúng? Người đàn ông này muốn lái xe đi đâu?

Đỗ Lôi T khẩn trương hỏi “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

“Về nhà!” Bùi Tuấn Vũ đơn giản trả lời.

“Mẹ kiếp, anh có nhầm không vậy? Tại sao tôi phải về nhà? Rõ ràng nhà tôi ở khu chung cư Tinh Ngữ, cái tên bại hoại này!”

Vậy phải làm sao bây giờ? Lát nữa tới phủ tổng thống thì sẽ hỏng hết, Bùi Vũ chỉ là một đứa bé, ngộ nhỡ nói ra, vậy phải làm sao?

Bây giờ cô như kiến bò trên lửa!

Bùi Tuấn Vũ không tin cô gái trước mặt không biết mình nhưng mà đứa bé trong bụng cô rốt cuộc là con ai?

Xe cứ như vậy đi về phía tổng thống......

Bùi Tuấn Vũ xuống xe, mở cửa xe bên cạnh, lôi kéo cô gái đang ngồi trong xe đi vào phủ tổng thống!”

“Tổng thống, ngài đã về?” Quản gia khom người cung kính nói.

Bùi Tuấn Vũ không để ý tới ông, kéo cô đi lên lầu......

“A, anh chậm một chút, anh có phải là muốn hại tôi không?” Đỗ Lôi Ti hỏi, buông cái tay anh đang kéo mình ra.

Quản gia nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện, ngẩng đầu lên, kinh ngạc chào “Phu nhân.......”

“Phu cái rắm? Đây là phủ tổng thống thật sao?” Đỗ lôi Ti nhìn ông nghiêm túc hỏi.

A.......

Quản gia bị cô nói như thế liền ngây ngẩn người, sao phu nhân lại trở thành bộ dáng này?

“Mẹ kiếp, anh ta là tổng thống?” Đỗ Lôi Ti nhìn ông lớn tiếng hỏi.

Quản gia theo bản năng gật đầu!

“Tổng thống cướp con gái nhà lành về nhà, các người không quản lý sao?”

Quản gia toát mồ hôi nhìn cô “Ngài ấy là tổng thống, xin hỏi tôi làm sao có thể quản?”

“Mẹ kiếp, tổng thống thì ngon sao? Nếu tôi ra khỏi đây, tôi sẽ kiện anh ức hiếp dân thường!” Đỗ Lôi Ti tức giận nhìn người đàn ông đứng đó nói.

“Sao vậy, sao lại ồn như vậy?” Bùi Mộng Na từ trên lầu đi xuống nói.

Khi cô đi đến liền trợn to hai mắt, theo bản năng nói “Chị dâu......?”

Đỗ Lôi Ti thấy cô ấy xuất hiện trước mặt mình, nháy mắt ý bảo cô ấy đừng nói ra thân phận của mình!

Bùi Tuấn Vũ ung dung nhìn vẻ mặt hai người “Sao, hai người có chuyện gì gạt tôi sao?”

Đỗ Lôi Ti đánh đòn phủ đầu “Người đàn ông chết tiệt này, có phải anh có bệnh không? Tôi không biết các người, thông đồng cái gì chứ?”

“Anh, anh nhặt cô gái này ở đâu vậy?” Bùi Mộng Na nhìn anh hỏi.

“Mộng Na, em đang giả bộ không biết gì với anh sao?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nhìn cô nói.

“Đâu......Làm gì có, em cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy rất giống chị dâu mà thôi, nhưng mà cô ấy vừa nói cô ấy không phải!” Bùi Mộng Na cũng giải bộ nói.

Bùi Vũ tan học quay về, nhìn thấy người đứng trong phòng khách, vui mừng nói “Dì, cô, ba, mọi người đều ở đây à? “ Nói xong liền đi tới bên cạnh Đỗ lôi Ti “Dì, dì quay về rồi đừng đi nữa được không? Em gái trong bụng dì khi nào có thể ra ngoài chơi với cháu?”

Đỗ Lôi Ti vừa nghe Bùi Vũ nói như vậy liền cảm thấy tiêu rồi, nếu người đàn ông kia biết nhất định sẽ cướp đứa bé của cô, cô lo sợ nhìn Bùi Mộng Na......

Bùi Tuấn Vũ đi tới ghế sa lon, ngồi bắt chéo chân, không lo lắng hỏi “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

Đỗ Lôi Ti cảm thấy việc đã đến nước này, vẫn nên nói rõ “Đứa bé là con tôi, không liên quan gì đến anh!”

“Không phải em không biết anh sao? Sao, bây giờ lại biết?” Bùi Tuấn Vũ nhíu mày nhìn cô nói.

“Anh......” Bùi Mộng Na muốn giải thích.

“Em im miệng!” Bùi Tuấn Vũ thu hồi vẻ mặt không lo lắng, lạnh giọng nói, quay đầu nhìn quản gia đứng bên cạnh ra lệnh “Quản gia, bây giờ lập tức đặt vé đến Châu Phi, cho người đến phòng thu dọn quần áo cho cô chủ!”

“Anh, sao anh có thể như vậy chứ?” Bùi Mộng Na tức giận nhìn anh nói.

“Em nói anh thế nào? Tiểu Vũ cũng biết chuyện, chỉ có anh bị che mắt?” Bùi Tuấn Vũ lạnh giọng nói.

Đỗ Lôi Ti nhìn thấy hai anh em cãi nhau, nhíu mày nói “Được rồi, đừng cãi nhau nữa, chuyện này không thể trách Mộng Na, là tôi không cho cô ấy nói, còn nữa, anh cũng đừng trách ai cả, bởi vì lúc đó tôi đã ly dị với anh rồi!”

“Em ly hôn với anh nhưng đứa bé thì sao?” Bùi Tuấn Vũ chậm rãi đứng dậy chỉ cái bụng to của cô hỏi.

“Đứa bé này không phải con anh, là sau khi rời khỏi phủ tổng thống tôi ở cùng Tiếu Bằng mà có!” Đỗ Lôi Ti nhìn anh nghiêm túc nói.

Bây giờ có đánh chết cô cũng không thể nói đứa bé chính là con anh, bây giờ bụng cô đã lớn, người đàn ông này không có lương tâm lại hỏi đứa bé này là cảu ai?

“Anh, em không muốn đi Châu Phi!” Bùi Mộng Na nói.

Bùi Tuấn Vũ nhìn cô nói “Có thể không đi......nhưng.......”

“Có thật không? Em thật sự có thể không đi?” Bùi Mộng Na vui mừng nói.

“Lời của anh còn chưa nói hết!” Bùi Tuấn Vũ cắt ngang lời cô.

“Còn có cái gì?” Bùi Mộng Na tò mò.

“Nếu không muốn đi thì nói cho anh biết đứa bé trong bụng cô ấy là của ai!”

“A? Anh có phải là đàn ông hay không? Lại đi uy hiếp em gái mình?” Đỗ Lôi Ti liếc mắt nhìn anh chất vấn.

Bùi Tuấn Vũ cười cười đi tới bên cạnh cô, cúi người nhìn cô “Anh có phải là đàn ông hay không không phải em là người biết rõ sao?”

Đỗ Lôi Ti nghe anh nói trong nháy mắt khuôn mặt đỏ ửng, cà lăm nói “Anh......Anh có phải đàn ông hay không liên quan gì đến tôi? Hơn nữa chúng ta tắm trăm năm trước đã ly hôn lâu rồi!”

“Ha ha.......tám trăm năm trước Ly hôn? Vậy chẳng phải em muốn biến thành yêu tinh sao?” Bùi Tuấn Vũ buồn cười nhìn cô.

Mẹ kiếp, sao người đàn ông này lại có bộ dáng như vậy chứ?

Sao lại luôn bắt bẻ lời cô nói?

Nếu anh bắt bẻ lời cô nói vậy được, bây giờ cô không nói gì xem anh bắt bẻ kiểu gì!

Đỗ Lôi Ti không nhìn anh, đi tới ghế sa lon ngồi xuống “Quản gia, con gái cháu đói bụng, muốn ăn cái gì đó, có đồ ăn gì ngon không?”

“Phu nhân, bữa tối sắp xong rồi, phu nhân chờ một chút!” Quản gia cung kính nói.

“Quản gia, đừng gọi cháu là phu nhân, mọi người vẫn chưa biết, cháu cùng vị tổng thống này đã ly hôn rồi!” Đỗ Lôi Ti giải thích.
Bình Luận (0)
Comment