Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 116

Ra khỏi căn phòng một khoảng khá xa, tựa như cùng thỏa thuận, Cố Hành Sâm và vị bác sĩ gia đình cùng nhau dừng lại.

"Nói đi, tiểu thư xảy ra chuyện gì?" Bởi vì Cố Bá Ngôn vừa rời khỏi, Cố Hành Sâm còn chưa có chính thức công khai thân thế của Niệm Kiều, cho nên Niệm Kiều vẫn được người trong nhà gọi tiểu thư như trước.

Vị bác sĩ quay đầu lại nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, trong lời nói còn có chút quanh co: "Cậu hai, mới vừa rồi, khi kiểm tra cho tiểu thư tôi có phát hiện, ở bụng trái tiểu thư thấy xuất hiện một khối vật cứng..."

"Vậy đó là cái gì?" Cố Hành Sâm mi mày nhíu chặt, đáy lòng rung chuyển bất an, nhưng nét mặt vẫn trước sau trầm ổn không thay đổi.

Tựa hồ trừ khi ở trước mặt Niệm Kiều, anh rất ít khi mất kiểm soát.

Điệu bộ dáng vẻ kia, người ngoài nhìn vào, tựa hồ thấy anh thực sự là dáng vẻ của kẻ vô tình lãnh khốc, đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì cũng không có một chút để tâm, nhưng đối với toàn bộ thế cục, anh vẫn cố tình tìm hiểu những thông tin vừa đủ để có hướng bày ra những phương án chiến lược tiến hành..

Bác sĩ nhíu nhíu lông mày, rốt cuộc cũng đem sự nghi ngờ trong lòng nói ra, "Tôi hoài nghi, tiểu thư bị người ta hạ cổ độc."

Cố Hành Sâm sắc mặt đột nhiên trầm xuống, vô hình trung làm cho người ta có một cảm giác bị áp bức, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Cổ độc?"

"Đúng vậy, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra cho tiểu thư, nhưng vẫn không tra ra bất kỳ tình trạng bất thường nào, trừ mảnh vật cứng trong bụng tiểu thư." Lòng bàn tay vị bác sĩ bắt đầu đổ mồ hôi, mắt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng kia của Cố Hành Sâm.

Cố Hành Sâm nắm chặt lòng bàn tay, đột nhiên không biết nên hỏi thêm cái gì.

Đối với cổ độc hắn không biết, nhưng cũng đã từng nghe nói qua, nếu như không phải tự bản thân người hạ độc giải cổ độc thì người khác căn bản là giải không được.

Bác sĩ len lén ngẩng đầu liếc mắt nhìn Cố Hành Sâm, ấp a ấp úng nói một chuyện khác, "Nhị thiếu gia, tiểu thư có thể trúng cổ độc, hơn nữa —— bản thân tiểu thư đang mang thai."

Dứt lời, ngay lập tức ông lại cúi đầu xuống, chờ đợi trận cuồng phong bão vũ của Cố Hành Sâm.

Sau đó lại thấy người trước mặt bỗng trầm mặc hồi lâu, đôi tay bám chặt trên lan can sân thượng, gân xanh trên mu bàn tay hiện rõ như càng thêm khẳng định giờ phút này nội tâm chủ nhân đôi tay ấy đang sục sôi bão táp.

"Mang thai?" Cố Hành Sâm hoảng hốt nhìn sang, hoang mang hỏi lại như vẫn cìn nghi ngờ không đúng.

Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu, hai người ở chung chưa bao giờ có những biện pháp ngừa thai, mang thai cũng không phải điều gì kỳ lạ cho lắm.

Bác sĩ gật đầu một cái, "Tiểu thư đã mang thai ba tuần rồi, nhưng tình hình hiện nay là chúng tôi cũng không biết đây là loại cổ gì, vì vậy việc có thể giữ lại đứa bé này hay không cũng là một vấn đề."

Cố Hành Sâm như nổi lửa trong ánh mắt, răng nghiến chặt phun ra mấy chữ: "Cái gì gọi là đứa nhỏ có thể giữ được hay không cũng là một vấn đề?"

Bác sĩ bị bộ dạng kinh khủng như Tu La của anh hù dọa, giật mình lui về phía sau hai bước mới dám đứng lại, nơm nớp lo sợ nói: "Cậu Hai, nếu như đường đột muốn giữ đứa bé, có thể sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của tiểu thư."

"Vậy thì tôi càng muốn giữ được cả hai!" Cố Hành Sâm cơ hồ gầm nhẹ ra câu này, trên vẻ mặt vẫn trước sau trấn định rốt cuộc cũng bởi vấn đề này mà mất khống chế cảm xúc cá nhân.

Mới vừa biết giữa hai người có đứa con thứ hai, lại phải nghe rằng phải từ bỏ nó? Thử hỏi người nào còn có thể trấn định như thường? Trừ phi anh không có nhân tính!

Niệm Kiều cùng đứa bé, trong hai người chỉ có thể giữ lại một thôi sao? Vậy anh càng muốn chống đối lại ông trời, cả hai đều phải giữ!

Cảm thấy có chút bất lực, vị bác sĩ đứng trước mặt anh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, "Cậu Hai, cổ độc này thực sự rất mơ hồ, kỳ lạ, ngộ nhỡ có sai sót gì, tiểu thư cũng sẽ mất mạng đấy!"

Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Hành Sâm như đóng băng trên mặt bác sĩ, tựa như hận không thể dùng ánh mắt đó giết người, miệng gằn từng chữ nói: "Tôi đã nói muốn giữ lại cả hai là phải giữ lại được cả hai, nghe không hiểu sao?"

Bác sĩ sợ tới mức hai chân đều run lên, muốn phản bác lại sợ chọc giận Cố Hành Sâm, cuối cùng cũng chỉ biết cúi đầu một chữ không dám nói.
Bình Luận (0)
Comment