Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 124

Niệm Kiều bị buộc ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt, tầm mắt vẫn hạ thấp không muốn nhìn thấy vẻ mặt của hắn.

Theo động tác ngẩng đầu của cô, giọt lệ trong suốt chảy xuống cằm thấm vào trước ngực cô thấm cả xuống tấm ga giường.

Cô nghiến chặt răng, đôi môi càng trở nên trắng bệch nhưng dứt khoát không chịu mở miệng.

Bộ dạng cô đối nghịch với hắn làm hắn có chút đau lòng.

Trái tim Cố Hành Sâm thắt lại, một cái tay khác siết thật chặt, tựa hồ đang đấu tranh với nội tâm của mình.

Cô khóc? Tại sao khóc? Chẳng lẽ hắn không biết sao? Nhưng hắn có thể làm gì bây giờ?

Trong lòng hắn thật ra đã rất luống cuống, nhưng là vì phòng ngừa mình không đánh đã khai, vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, "Tại sao khóc? Có phải anh làm em bị thương rồi không?"

Nếu bình thường hắn nói như vậy, Niệm Kiều nhất định sẽ xấu hổ đỏ mặt, nhưng là vào giờ phút này, cô lại chỉ im lặng khóc thút thít.

Cô khóc không ra tiếng, chỉ là lặng lẽ rơi lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt trở nên tái nhợt.

Cách khóc đè nén như vậy càng khiến cho nội tâm cô đau đớn hơn, bởi phương thức này —— so gào khóc càng làm cho người ta bận tâm, càng làm cho người ta hít thở không thông!

Lòng của Cố Hành Sâm đau đến không cách diễn tả được, nhớ tới lần trước cô nằm ở trong lòng ngực hắn khóc lớn một trận, sau đó tâm tình của cô liền khôi phục rất nhiều, nhưng là bây giờ ——

"Không khóc, em đừng khóc, em khóc nơi này sẽ cảm thấy rất đau——" hắn kéo tay của cô đặt lên ngực trái của mình, trái tim trong lồng ngực hắn đập loạn từng nhịp, Niệm Kiều có thể tinh tường cảm nhận được.

Nhưng là chẳng biết tại sao, ngay cả trái tim của hắn đang đập loạn như vậy vẫn làm cô cảm thấy bi thương.

Niệm Kiều hít mũi một cái, thút thít hỏi hắn, "Anh thật sự đau lòng cho em sao?"

"Muốn anh chứng minh sao?" Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trầm trầm hỏi.

Niệm Kiều cảm thấy có chút bất thường giống như chỉ cần cô gật đầu Cố Hành Sâm sẽ chứng minh cho cô thấy hắn đang đau lòng vì cô!

Quỷ thần xui khiến, cô thật gật đầu, cuối cùng còn nói: "Anh chứng minh cho em xem!"

Cố Hành Sâm cũng không kinh ngạc, giống như đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy!

Chỉ thấy hắn cúi người, đưa tay cũng là hướng bắp chân của cô vị trí đi, sau đó ——

Tay của hắn đặt lên bắp chân của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, mím môi, bộ dạng hết sức dụng tâm.

Rốt cuộc, hắn tìm được vết sẹo Tần Mộ Bạch nói, đưa mắt nhìn một lát, hắn cúi đầu ——

Hạ xuống một nụ hôn, không chút do dự đầu lưỡi khẽ quét qua.

Niệm Kiều chấn kinh nói không ra lời, chỉ há hốc miệng nhìn hắn, tim đập mạnh hô hấp càng trở nên gấp rút hơn!

Hắn làm sao biết trên bắp chân trái của cô có vết sẹo? Hơn nữa còn có thể tìm được vị trí!

Niệm Kiều cũng là nữ nhân, nếu là nữ nhân cũng đều rất để ý tới dáng vẻ của mình.

Cho nên từ sau khi có vết sẹo, mặc dù cô nói không sao, nhưng từ đó về sau cũng không mặc váy nữa, rõ ràng là trong lòng vẫn rất để bụng.

Tần Mộ Bạch dĩ nhiên cũng nghĩ hết biện pháp giúp cô xóa đi vết sẹo kia, nhưng mà bởi vì vết thương quá sâu, mà trước đó cũng không điều trị cho khỏi hẳn cho nên về sau vẫn lưu lại chút dấu vết.

Nhưng vết sẹo đó cũng không rõ ràng, nếu như người nào không biết cũng sẽ không nhìn ra trên chân cô có vết sẹo.

Chỉ có dùng tay kiểm tra tỉ mỉ mới có thể phát hiện ra nhưng cũng không rõ ràng lắm.

Niệm Kiều vẫn nhìn hắn, nhìn hắn vẻ mặt dịu dàng lại chân thành hôn của mình cái kia vết sẹo, có cổ dòng nước ấm theo chân kinh lạc vọt chảy tới trái tim, như muốn đem lấy cô lòng của cũng hòa tan.

Hồi lâu, cô mới từ trong khiếp sợ hồi lại, lắp bắp mở miệng hỏi hắn: "Làm sao anh biết em có vết sẹo?"

Cố Hành Sâm ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt cô mấy giây, sau đó không đáp hỏi ngược lại, "Lúc bị thương có phải rất đau không?"

Niệm Kiều gật đầu, nhớ tới lúc nhìn thấy chân mình toàn máu, cô thiếu chút nữa ngất xỉu.

Thế nhưng lúc đó Cố Cảnh Niên sốt cao đang được bác sĩ chữa trị, cho nên cô không dám ngất đi, cô sợ con trai gặp chuyện không may!

"Lúc sinh con em bị khó sinh hả?" Cố Hành Sâm lại hỏi, thần thái có chút nặng nề càng lộ ra vẻ đáng sợ dọa người.

Niệm Kiều tựa hồ lại muốn khóc.

Trong đầu kí ức quay lại thời điểm sinh Cố Cảnh Niên, ngoài đau đớn cô còn cảm thấy thật tuyệt vọng, oán hận hắn!

Cô cảm thấy hận Cố Hành Sâm vì lúc đó cô đang dở sống dở chết nhưng hắn lại không biết!

Hơn nữa lúc Tần Mộ Bạch mang cô tới G thị là lúc cố Hành Sâm cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn. Cho nên lúc trong phòng giải phẫu bác sĩ nói đứa bé không thể giữ được cô cũng thật mong như vậy!

Lưu giữ lại đứa bé này cô gặp phải rất nhiều áp lực, đến thời điểm đó cô thật cảm thấy mình không thể gánh vác nổi!

Lúc đó cô thật sự có loại ý tưởng——

Không bằng đi theo đứa bé này cùng chết đi! Chết rồi, cũng sẽ không thương tâm; chết rồi, cũng sẽ không cô độc tuyệt vọng, chết rồi, tất cả đều kết thúc

Cuối cùng cô vẫn kiên quyết muốn giữ được đứa bé này, dù phải trả giá bằng sinh mạng mình cô cũng muốn bảo vệ đứa bé này!

Lúc ấy trong phòng giải phẫu tất cả bác sĩ cùng hộ sĩ cũng khiếp sợ không thôi, bởi vì Niệm Kiều nói cô không có bất kỳ thân nhân, Tần Mộ Bạch chỉ là bằng hữu của cô, cho nên hắn có thể ký tên đồng ý phẫu thuật, nếu như gặp chuyện không may, tất cả trách nhiệm không cần bệnh viện gánh chịu!

Bác sĩ cùng hộ sĩ đều suy đoán cha của đứa trẻ là ai, rốt cuộc là người đàn ông như thế nào lại có thể khiến một cô gái yếu đuối hy sinh nhiều như vậy?

Một người phụ nữ phải yêu một người đàn ông tới mức nào mới có thể nguyện ý vì người đó sinh con thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng của mình?

Không ai có thể biết được, bởi vì cho đến lúc giải phẫu kết thúc, tuyên bố mẹ con cô bình an, người đàn ông kia cũng không có xuất hiện.

Đứng bên ngoài phòng mổ vẫn chỉ có Tần Mộ Bạch!

Mọi người đều đồng tình với Niệm Kiều cũng hâm mộ cô.

Thượng Đế đóng một cánh cửa với ai thì cũng sẽ mở ra cho người đó một cánh cửa khác .

Có một người đàn ông yêu cô sau sác như vậy, còn chấp nhận ở bên cạnh cô không oán hận.

Khi đó, Niệm Kiều cho là cô với Tần Mộ Bạch sẽ ở cùng nhau nhưng cuối cùng cô cũng biết người kia——

Là Cố Hành Sâm! Cũng chỉ có thể là Cố Hành Sâm!

Hắn yêu cô như mạng! Cùng với cô sống chết không rời!

Niệm Kiều tận lực tóm tắt những hình ảnh kinh hãi đó. Cô cố gắng nói thật bình thản như không có vấn đề gì.

Thứ nhất là không muốn mình quá đắm chìm vào sự tuyệt vọng năm đó, thứ hai cũng không muốn Cố Hành Sâm quá tự trách.

Cố Hành Sâm nhẹ nhàng cầm tay của cô, muốn mở miệng nói gì đí, lại cảm thấy cổ họng như có gì đó nghẹn lại không thể thốt lên lời.

Tâm hắn rất đau thiếu chút nữa hắn đã có thể mất cô mãi mãi!

Niệm Kiều nhìn ra hắn đang tự trách, không nhịn được mở miệng an ủi hắn, "Không cần tự trách, em không có trách anh, tất cả đều là em cam tâm tình nguyện, huống chi hiện tại chúng ta ở cùng một chỗ, bất kể ban đầu xảy ra chuyện gì, đều đã qua rồi, em cảm thấy chúng rất đáng giá."

Cô vừa nói xong liền bị Cố Hành Sâm hung hăng kéo vào trong ngực.

Hắn dùng sức muốn ôm chặt cô, muốn đem cô khắc vào tận xương mãi mãi không rời.

Cô nói không trách hắn so với bi lăng trì còn đáng sợ hơn.

Cô hẳn là đã yêu hắn rất nhiều mới có thể mỉm cười khi nhìn lại những khó khăn đã phải đối mặt?

Cố Niệm Kiều, anh phải yêu em thế nào mới không phụ lại tình yêu em dành cho anh?

Cố Hành Sâm hắn có tài đức gì, đời này có thể được một người như cô yêu sâu đậm đến mức không cần báo đáp lại như thế?

Hắn không tìm ra được đáp án mà cô cũng không cho hắn biết đáp án.

Khi tất cả quá khứ của cô đã hiện ra trước mắt hắn làm cho hắn vô cùng đau đớn!

————

Hôm sau, lúc Niệm Kiều xuống lầu, mới vừa đi tới cầu thang, mùi thuốc bắc xông lên làm cô cảm thấy buồn nôn.

Cô theo bản năng đưa tay che mũi của mình, sau đó nhìn vào phòng bếp, lại thấy được Cố Hành Sâm!

Vừa định đi tới trêu hắn sáng sớm ở trong bếp làm gì, đột nhiên bên tai vang tới một âm thanh vừa xa lạ vừa quen thuộc: "Niệm Kiều ——"

Bước chân Niệm Kiều ngừng lại một chút, quay đầu nhìn lại, phát hiện Cố Hành Diên đang ngồi trên xe lăn xem báo.

Có thể là nghe được âm thanh cô xuống lầu, lại lãng quên hắn cho nên mới mở miệng gọi cô.

Hướng về phía Cố Hành Diên khẽ gật đầu cười cười, cô vò đầu, thật không biết nên làm sao gọi Cố Hành Diên.

Kêu ba không thích hợp, dù sao cô đã biết mình không phải là người Cố gia, bây giờ đối với hắn, cô thật sự không biết gọi thế nào.

Hơn nữa mình bây giờ ở chung một chỗ với Sâm Cố Hành, nếu như còn gọi Cố Hành Diên là ba, đây chẳng phải là loạn luân sao?

Gọi đại ca sao? Cô còn chưa cùng Cố Hành Sâm kết hôn a!

Đang lúc cô thấy rối rắm, Cố Hành Sâm từ phòng bếp đi ra, nói với cô: "Gọi đại ca."

Mặt của Niệm Kiều chợt ửng hồng, ngẩng đầu trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó lại đi xem Cố Hành Diên, lại phát hiện hắn đang cười ha hả nhìn mình, tựa hồ rất tò mò đợi mình gọi hắn một tiếng đại ca.

Thật sự là rất lúng túng 诶! Cha của mình đột nhiên liền biến thành ‘ đại ca ’của mình! 囧!

"Mẹ, cha, Chào buổi sáng!" Một tiểu quỷ đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, vừa mở miệng liền thành công dời đi sự chú ý của mọi người.

Niệm Kiều nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm người xuống ôm Cố Cảnh Niên, lúc đang đứng dậy, trước mặt bỗng tối sầm, cô thiếu chút nữa té xỉu.

Cố Hành Sâm lanh tay lẹ mắt tiến lên một tay ôm lấy Cố Cảnh Niên một tay đỡ lấy Niệm Kiều, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"

Niệm Kiều lắc đầu, dùng sức chớp mắt mấy cái, cuối cùng mới hồi lại.

Khuôn mặt Cố Hành Sâm lộ vẻ nóng nảy, cô cười , "Không có sao, có thể là bởi vì còn chưa ăn điểm tâm, cho nên tụt huyết áp mới choáng váng ."

Cố Hành Sâm mím môi không nói, tròng mắt thâm thúy chỉ nhìn cô, trong lòng bất an.

Cố Hành Diên nhìn thấy hết những biểu cảm của Cố Hành Sâm trong lòng không khỏi có chút buồn bực.

Niệm Kiều nhìn qua rất gầy, quả thực có thể vì tụt huyết áp mà ngất xỉu, nhưng tại sao Cố Hành Sâm lại khẩn trương như vậy?

Chẳng lẽ ——

Niệm Kiều hôn mê còn có nguyên nhân khác?

"Mẹ làm sao vậy? Có phải do con quá nặng không?" Cố Cảnh Niên sợ hãi nhìn Niệm Kiều, trước kia lúc mẹ ôm hắn cũng sẽ không như vậy, chẳng lẽ chính là bởi vì hắn quá nặng sao?

Hắn có chút đau lòng, kể từ đi theo cha trở về, ăn ngon mặc đẹp, hắn giống như thật mập !

Niệm Kiều sửng sốt, sau đó có chút dở khóc dở cười nhìn Cố Cảnh Niên, cuối cùng chỉ đành hướng Cố Hành Sâm cầu cứu, "Anh nên giải thích với con một chút đi."

Cố Hành Sâm khóe miệng run lên, thật là một nhiệm vụ khó khăn!

Cố Cảnh Niên nhìn hai người không muốn nói rõ nguyên nhân, nhất thời suy sụp cúi mặt, cái miệng nhỏ nhắn mín lại, bộ dạng sắp khóc.

Cách đó không xa Cố Hành Diên mở miệng giải vây: "Bảo bối, cháu tới đây với bác ——"

Cố Cảnh Niên ngẩn người, quay đầu nhìn sang.

Mặc dù người bác này hắn không hề quen nhưng nhìn qua hắn có cảm giác thật thân thiết!

Trên mặt hắn không khỏi lộ ra một nụ cười rực rỡ, sau đó nói với Cố Hành Sâm: "Cha, con qua với bác nhé."

Cố Hành Sâm nâng trán, chuyện chuyển biến như thế này thật quá nhanh đi? Trước sau cũng chưa tới một phút a!

Chân của Cố Cảnh Niên mới vừa chạm đất, lập tức vui mừng chạy tới Cố Hành Diên, sau đó nhào vào lòng Cố Hành Diên, "Bác ——"

Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều cũng cả kinh, thấy Cố Hành Diên hảo hảo mà tiếp nhận Cố Cảnh Niên, không tự chủ thở phào một cái.

Bởi vì Cố Hành Diên nằm trên giường hai mươi mấy năm, sức lực có chút yếu dù đang làm vật lý trị liệu nhưng vẫn không có hơi sức gì.

Cố Cảnh Niên vừa mới nhảy vào với lực rất mạnh, hai người còn tưởng rằng Cố Hành Diên sẽ bị đụng ngã lăn, thật may là không có.

Thấy Cố Hành Diên ôm lấy Cố Cảnh Niên để cho hắn ngồi ở trên chân mình, Cố Hành Sâm tiến lên có chút lo lắng hỏi: "Đại ca, không có vấn đề gì chứ?"

Cố Hành Diên hướng về phía hắn gật đầu một cái, nói: "Không sao, tiểu hài tử có thể hơi nặng một chút, không cần lo lắng, em mang Niệm Kiều đi ăn cơm sau đó uống thuốc, không phải sáng sớm tự em đã đi đun thuốc cho cô ấy sao? Muốn cho cô ấy biết tâm ý của em."

Cố Hành Sâm không nghĩ tới đại ca của mình sẽ trực tiếp nói như vậy, không khỏi có chút thẹn thùng, quay đầu lại nhìn Niệm Kiều một cái, cô cũng đang nhìn sang.

Tầm mắt hai người giao nhau, trong mắt Niệm Kiều rõ ràng mang theo ý cười.

Cố Hành Sâm không khỏi càng thêm thẹn thùng, đi tới kéo cô tới phòng bếp, Niệm Kiều quay đầu về phía Cố Hành Diên cùng Cố Cảnh Niên giảo hoạt cười cười.

Mà tiểu hài tử cùng bác hai người cũng hết sức ăn ý, giơ tay hướng về phía cô khoa tay múa chân.

Mỗi lần bị Cố Hành Sâm kéo vào phòng bếp, hắn lập tức liền thuận tay đóng cửa lại.

Trong phòng bếp vị thuốc bắc thật sự là quá nồng, Niệm Kiều suýt nữa muốn phun ra, che miệng mình hướng về phía Cố Hành Sâm lắc đầu.

Cố Hành Sâm nhìn cô hai mắt, nói: "Đây là thuố bác sĩ đưa cho em, em nhất định phải uống."

"Cố Hành Sâm, em không uống! Em thật sự vô cùng ghét thuốc bắc!" Bởi vì Niệm Kiều che miệng, cho nên lúc nói chuyện giọng nói có chút khó nghe, giống như là bị nghẹt mũi.

Cố Hành Sâm không thèm nhìn cô, đổ ra một chén nước đen như mực, sau đó đưa cho Niệm Kiều.

Niệm Kiều quả thật muốn khóc, tại sao có thể như vậy?

Cô thật thật rất ghét thuốc bắc!

"Cố Hành Sâm, chỉ cần anh đừng ép em uống thuốc bắc, em cái gì cũng nghe theo anh." Cô đáng thương nhìn Cố Hành Sâm, còn kém không nặn ra vài giọt nước mắt.

Cố Hành Sâm giống như kinh ngạc nhíu mày, hỏi: "Thật cái gì cũng nguyện ý?"

Niệm Kiều trong lòng thất kinh, nhìn khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười tà khí của hắn, sau lưng cô toát ra mồ hôi lạnh!

Con cầm thú này! Hắn sẽ không lại muốn loại chuyện đó chứ? Làm ơn! Cô hiện tại toàn thân cao thấp còn đau dữ dội !

Nhắc tới cũng kỳ quái, trước kia cũng bị hắn ‘ hành hạ ’ qua như vậy, nhưng cũng không đau đớn giống như lần này!

Hơn nữa cũng không giống như những đau đớn trước, chính là cảm thấy đau nhức, toàn thân đều đau!

Cố Hành Sâm thấy cô không nói lời nào, nhíu chân mày, mở miệng hỏi cô: "Em nghĩ sao ? uống thuốc hay là làm theo ý anh?"

"Còn có lựa chọn thứ ba lựa không?" Niệm Kiều đứng thẳng, vô lực hỏi.

"Có ——" Cố Hành Sâm đáp lại rất nhanh, chỉ là cảm giác có chút không phải là ý tốt!

Niệm Kiều cảnh giác nhìn hắn, hỏi: " lựa chọn thứ ba là cái gì?"

Cố Hành Sâm khóe miệng giương lên, nghiêm trang nói: " lựa chọn thứ ba chính là em vừa uống thuốc bắc lại vừa nghe lời của anh."

Niệm Kiều lườm hắn một cái, ý tứ chính là: em tình nguyện chết cũng sẽ không chọn lự chọn thứ ba!

Náo cũng náo đủ rồi, Cố Hành Sâm rốt cuộc vẫn phải trở lại vấn đề chính: "Ngoan, uống thuốc đi."

Niệm Kiều nhìn chén thuốc trong tay hắn càng ngày càng gần, đột nhiên mở miệng hỏi hắn: "Cố Hành Sâm, tại sao ba năm trước anh không cùng Nhậm Thiên Nhã kết hôn?"

Cố Hành Sâm biết cô là đang trì hoãn thời gian, liếc nhìn chén thuốc trong tay mình, trong lòng than thở.

Nha đầu này, sao lại ghét uống thuốc bắc như vậy?

Chỉ là dù cô có trì hoãn thời gian, cô vẫn phải uống cạn chén thuốc này!

Nếu như vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ hỗ trợ cô uốn cạn chén thuốc này!

"Ba năm trước đây phụ thân cô ta bởi vì tham ô bị đưa vào ngục giam, những lão đầu tử của Cố thị vì mặt mũi, dĩ nhiên là sẽ không nữa đồng ý cho anh và cô ta kết hôn, cha cũng giống bọn họ, cho nên cũng không kết hôn."

Niệm Kiều gật đầu một cái, sau đó lại hỏi: "Cha cô ấy làm sao bị tra ra là tham ô? Có người hãm hại phải không?"

"Hôm nay em hỏi hơi nhiều vấn đề." Bộ dạng Cố Hành Sâm biểu thị ‘anh hiểu rõ trong lòng em đang đánh lạc hướng’, nhàn nhạt mở miệng nói.

Niệm Kiều trong lòng kêu rên, cô chỉ nghĩ trì hoãn thời gian, chờ Cố Hành Sâm quên mất muốn ép cô uống thuốc, cô liền xoay người chạy đi.

"Anh nói cho em biết chuyện cha cô ấy không phải là…….do anh làm chứ?"

"Là anh làm."

Niệm Kiều không nghĩ tới thật sự có liên quan tới Cố Hành Sâm, cô chỉ là tùy tiện nói .

Có chút kinh ngạc, cũng có chút không nghĩ ra, chẳng lẽ ngày đó hắn người bắt cóc cô là Nhậm Thiên Nhã, cho nên mới làm như thế?

Nhưng là mình không cùng hắn nói a, Nhậm Thiên Nhã tuyệt đối cũng không nói với hắn, mà ngày đó những người chứng kiến đều chết hết, chẳng lẽ Quỷ Hồn bay tới nói cho hắn biết à?

Cố Hành Sâm vuốt vuốt trán, nha đầu này chính là đơn thuần a!

Ba năm trước đây lúc hắn cứu Niệm Kiều, thật ra thì vẫn còn một người nữa còn sống, cho nên sau đó chỉ cần ép hỏi hắn, dĩ nhiên là có thể biết người đứng sau chuyện đó là ai.

Mà Nhậm Thiên Nhã không nghĩ tới, mình tỉ mỉ bày kế bắt cóc, cuối cùng làm cho chính mình cũng bị liên lụy!

Mà hắn càng không có nghĩ tới chính là, bởi vì lần đó bắt cóc, cô thành toàn Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm ‘ hợp hai làm một ’!

Nếu như cô biết chân tướng của sự tình, đoán chừng không cần Cố Hành Sâm, sẽ tức mà chết!

"Thì ra anh đã sớm biết lần đó là cô ta bắt cóc em" Niệm Kiều phát ra một câu cảm thán.

Thật ra thì Nhậm Thiên Nhã cùng cô cũng chỉ là cùng một loại người, đều yêu Cố Hành Sâm đến phát điên!

Vậy mà, cô được đáp lại Cố Hành Sâm, còn Nhậm Thiên Nhã cuối cùng là trở thành quá khứ.

Có lúc cô cũng phải hỏi mình, nếu như ban đầu Cố Hành Sâm lựa chọn cùng Nhậm Thiên Nhã nối lại tình xưa, như vậy cô sẽ như thế nào?

Cũng sẽ như Nhậm Thiên Nhã điên cuồng đến muốn phá hủy đối phương sao? Hay sẽ yên lặng mà rời khỏi, chỉ cần hắn hạnh phúc là tốt rồi?

Trước kia không rõ ràng lắm, hiện tại cô biết, nhất là qua ba năm, ba năm thống khổ không chịu nổi!

Cô biết, mình sẽ chọn phương án thứ hai !

Chỉ cần hắn hạnh phúc, cô có thể vĩnh viễn ẩn núp ở trong bóng tối, dù là vĩnh viễn không thể xuất hiện ở trước mặt hắn, cô cũng nguyện ý.

Cố Hành Sâm đập nhẹ vào trán của cô, cảnh cáo nói: "Lần sau nếu có ai lại bắt cóc em, nếu như không nói cho anh biết, anh sẽ không nhớ em nữa."

Niệm Kiều xoa xoa trán, lầm bầm nói: "Lúc ấy trong tay cô ta có bằng chứng chúng ta loạn ` luân,em nào dám nói cho anh biết a, ngộ nhỡ bị ông biết, chúng ta sẽ chết chắc."

"Nếu là sớm một chút nói cho anh biết, những tấm hình kia sẽ bị hủy ngay, tiểu ngu ngốc." Cố Hành Sâm nhéo chóp mũi của cô, bất đắc dĩ nói nói.

Ban đầu cô, còn quá trẻ trung, cũng không bằng tin tưởng hắn như hiện tại, cho nên lúc đó mới chịu đựng thôi.

Chỉ là cô cũng đều là vì tốt cho hai người, nhớ tới lúc cô một mình tới bệnh viện thăm Cố Bá Ngôn bị ký giả vây quanh, sau đó lại phát sốt, Cố Hành Sâm đã cảm thấy đau lòng.

Cúi đầu nhìn qua nhìn bát thuốc sắp nguội hết, hắn rốt cuộc bắt đầu cường ngạnh, "Không cho phép nói nhảm nữa, uống thuốc đi."

Niệm Kiều nhất thời có loại cảm giác muốn chết, hắn lại còn nhớ chuyện muốn cô uống thuốc a!

A a a a a —— người này có trí nhớ đừng tốt như vậy chứ!

Cô xoay người muốn chạy trốn, nhưng là động tác Cố Hành Sâm so với cô nhanh hơn, một tay ôm eo của cô, trực tiếp đem lấy cả người cô kéo vào lòng mình.

"Cố Hành Sâm, cái người xấu xa này! Em không uống thuốc! Em không Uống....uố...ng!"

"Nhẹ một chút, đại ca cùng con traiử ở bên ngoài, ngươi muốn cho bọn họ hiểu lầm?" Cố Hành Sâm đem lấy cô vây ở giữa bồn rửa với lồng ngực của mình, mập mờ nói nhỏ.

Đôi tay Niệm Kiều che ở trước ngực, hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"

Cố Hành Sâm khẽ nheo lại con ngươi, đôi tay dần dần thu hẹp, đem lấy cả người cô vây chặt lại, ngay sau đó ——

Che ở bên tai cô, thấp giọng tà ác: "Hiểu lầm anh đang ép em uống xuân dược."

Oanh ——

Đầu óc cô nổ tung, cả người Niệm Kiều bối rối một lúc lâu mới phản ứng được, đánh hắn, "Lưu manh! Sắc lang!"

Cố Hành Sâm bắt được tay của cô, khẽ cắn, sau đó mới nói: "Anh nói rồi, anh sẽ cùng em chịu khổ, nói được là làm được."

Niệm Kiều nghi ngờ nhìn hắn, lại nhìn thấy hắn cầm chén thuốc lên, uống một ngụm, sau đó cúi đầu, đặt lên môi của cô
Bình Luận (0)
Comment