Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 163

Niệm Kiều vuốt vuốt bộ tóc rũ xuống ngực, giả bộ ngu, "Câu phía sau à? Không phải là câu này sao, không có câu sau nữa rồi."

Cố Hành Sâm chỉ hận mình giờ phút này tại sao không có ở trước mặt cô, nếu không nhất định xách cô lên, đánh mấy cái cái vào mông của cô.

Đứa trẻ hư không nghe lời này!

"Quên đi, coi như xong, anh cúp đây." Hắn chìm thanh âm, mặc dù không giống như người khác lửa giận ngập trời như vậy, nhưng cũng thật có chút không thoải mái.

"Đợi, đợi chút ——" Niệm Kiều vội vàng gọi anh lại, tên đàn ông nhỏ mọn, thật là không chọc nổi!

"A, những lời này, em chỉ nói lại một lần thôi, Hành Sâm, anh cần phải nghe cho kỹ nha!"

"Ừ, anh nghe ." Cố Hành Sâm bộ mặt không cầm được nụ cười, biết sai có thể sửa, là đứa bé tốt.

Niệm Kiều hắng giọng, sau đó bắt lại điện thoại di động, hướng về phía ống nói, lớn tiếng nói: "Hành Sâm, Anh là Đại Phôi Đản!"

Sau đó, không chờ người nào gầm gừ đáp trả, cô hỏa tốc cúp điện thoại.

Đây là sao. Cố Hành Sâm hướng về phía điện thoại di động sửng sốt toàn bộ mười mấy giây mới phản ứng được, SHIT! Cư nhiên bị nha đầu này đùa bỡn! Xem hắn tối về dọn dẹp cô thế nào!

Chỉ là, nếu cô muốn dẫn con trai đi gặp Mạc Thuần, hắn ngược lại muốn đi theo xem một chút, cô rốt cuộc muốn làm cái gì.

Đứng dậy, mới vừa cầm lấy chìa khóa xe, điện thoại di động lại vang lên, sau đó màn ảnh sáng lên, có tin nhắn tới.

Cầm lên vừa nhìn, Cố Hành Sâm nhất thời im lặng nở nụ cười.

Sau đó, liền cười ra tiếng, cầm điện thoại di động, giống như một đứa bé, cười đến vui vẻ như vậy.

Thư ký lúc này vừa đúng lúc có chuyện đi vào tìm hắn, gõ cửa không nghe thấythanh âm bên trong truyền đến, cô liền đánh bạo mở cửa ra, ghé đầu nhìn đi vào.

Sau đó liền nhìn thấy ‘ mặt than tổng giám đốc ’‘nhị thiếu gia Lãnh Huyết’ trong truyền thuyết, một người một tay cầm điện thoại di động đang cúi đầu nhìn, một tay khác cầm áo khoác, đứng ở bên cạnh bàn làm việc bên, cười khúc khích.

Thư ký cho là mình xuất hiện ảo giác rồi, hung hăng bóp một cái vào bắp đùi, kết quả đau đến nỗi mắt nổ đom đóm.

Mà Cố Hành Sâm cũng cảm thấy phòng làm có thêm ánh mắt của người khác, hắn lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, mặt lạnh lùng nhìn sang.

Thư ký rùng mình một cái, ngay sau đó ‘ phanh ——’ một tiếng đóng sầm cửa, chạy đi.

Cố Hành Sâm đứng thẳng vai, hắn thật sự kinh khủng như vậy sao? Tại sao một tiểu nữ nhân tuyệt không sợ hắn đây? Giống như trêu đùa hắn rất vui vẻ, mà hắn cũng giống như là mê muội, bị cô trêu cợt cũng rất vui vẻ.

Nắm thật chặt điện thoại di động, hắn sải bước rời khỏi phòng Tổng giám đốc.

Lúc nãy, là tin nhắn của Niệm Kiều gửi đến, phía trên chỉ có năm chữ ——

Hành Sâm, em yêu anh!

Con người, sống nên đơn giản một chút, yêu liền yêu, không thương cũng không yêu, không nên làm khó mình, cũng không cần hành hạ người khác.

Cuộc đời ngắn ngủi, vui vẻ là nhất!

Lúc Niệm Kiều mang theo Cố Cảnh Niên đến quán cà phê, Mạc Thuần cũng sớm đã chờ ở nơi đó, vừa nhìn thấy mẹ con hai người vào cửa, cô đột nhiên đứng thẳng lên, tựa hồ rất kích động.

Niệm Kiều dắt Cố Cảnh Niên cười cười hướng cô đi tới, sau đó ở đối diện cô ngồi xuống.

"Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?"

Mới vừa ngồi xuống, lập tức có phục vụ viên đi lên, mỉm cười hỏi thăm.

Niệm Kiều liếc nhìn cô một cái, cũng cười , "Một ly cà phê, một ly nước trái cây."

Phục vụ viên gật đầu, sau đó lui xuống.

Chỉ là đi không được mấy bước, Phục vụ lại quay đầu nhìn lại, lại nhìn Niệm Kiều một chút.

Người này, làm sao lại nhìn quen mặt như vậy? !

Phục vụ viên sau khi đi, Mạc Thuần liền mở miệng, "Cố tiểu thư, cám ơn cô nguyện ý mang Cảnh Niên tới gặp tôi!"

Niệm Kiều lắc đầu, có chút đồng tình nhìn cô, "Không cần cám ơn, cô là mẹ đẻ của Cảnh Niên, vậy Cảnh Niên cùng cô gặp mặt là chuyện đương nhiên, cô về sau đại khái có thể thoải mái đi gặp nó."

Mạc Thuần sắc mặt biến hóa, có chút không tự nhiên cười cười, sau đó lắc đầu, "Cố tiểu thư, tôi biết là cô tốt bụng, nhưng là tôi không thể, nhất là cô vẫn còn ở bên cạnh Cảnh Niên, tôi không thể quang minh chính đại xuất hiện, nếu không ——"

Nói tới chỗ này, Mạc Thuần dừng một chút, sau đó cố gắng nín thở, ngay sau đó trong mắt liền hiện lên nước mắt, điềm đạm đáng yêu nhìn Niệm Kiều nói: "Nếu không, tôi về sau có thể cũng không có cơ hội nhìn thấy Cảnh Niên rồi."

"Tại sao nói như vậy?" Lúc này phục vụ viên đưa cà phê tới đây, cô vừa đem nước trái cây đưa cho Cố Cảnh Niên đang an tĩnh ngồi một bên, vừa thuận miệng hỏi Mạc Thuần.

Bởi vì cô không có chính diện nhìn Mạc Thuần, cho nên Mạc Thuần không thấy được nét mặt của cô, còn tưởng rằng cô vẫn như cũ rất đồng tình với cô, vì vậy cô liền rèn sắt khi còn nóng, "Cố tiểu thư, cô có lẽ không hiểu Sâm, anh ấy là người có lòng dạ cực kỳ độc ác, nếu ban đầu anh ấy có thể đuổi tôi đi, hiện tại cũng sẽ không nương tay đối với tôi, thế nhưng tất cả, tất cả đều là vì cô!"

Niệm Kiều quay đầu đi, làm ra một bộ mặt hoảng sợ, cà lăm hỏi: "Bởi vì, bởi vì tôi?"

Mạc Thuần gật đầu, "Bởi vì Sâm bị cô mê hoặc, cho nên anh ấy mới vứt bỏ tôi đấy!"

Niệm Kiều suýt nữa đem cà phê đã uống vào phun ra, nhưng bây giờ thời cơ còn chưa tới, cho nên không thể ói, ói sau cũng không muộn!

"Thật sự là. . . . . . Bởi vì tôi. . . . . ." Cô giống như thống khổ nỉ non nói một câu, sau đó giương mắt nhìn Mạc Thuần, ngơ ngác hỏi: "Có phải hay không chỉ cần tôi rời khỏi? Một nhà các cô ba người sẽ có thể hạnh phúc ở chung một chỗ?"

Mạc Thuần lập tức gật đầu, hung hăng gật đầu, "Cố tiểu thư, cô nguyện ý rời khỏi Sâm sao?"

Niệm Kiều liều nặn, rốt cuộc cũng nặn ra hai giọt nước mắt, nhắm lại hai mắt, cô chậm rãi mở miệng: "Chỉ vì cô, hơn nữa vì Cảnh Niên, tôi nguyện ý!"

Mạc Thuần mặc dù có chút giật mình, nhưng càng hưng phấn phơn, không nghĩ tới cái tiểu nha đầu này lại dễ dàng đối phó như vậy, lại để cô phải nghĩ ra rất nhiều cách như vậy !

"Nhưng là, cô không nên để Sâm biết, cô là bởi vì tôi mới rời khỏi anh." Suy nghĩ một chút, Mạc Thuần lại bổ sung một câu.

Niệm Kiều rút ra khăn giấy che ở trên ánh mắt của mình, làm bộ đang lau nước mắt, sau đó gật đầu nói: "Mạc tiểu thư cô hãy yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ biện pháp rời đi, hơn nữa không để cho Cố Hành Sâm biết là bởi vì cô, tôi sẽ nói cho anh biết, tôi rời khỏi anh là bởi vì tôi đã yêu người khác!"

Mạc Thuần ở đáy lòng cười điên cuồng, nếu như cô ta nói như vậy, Cố Hành Sâm nhất định sẽ hận chết cô ta! Đến lúc đó, cô cũng không tin mình không có cơ hội!

Nghĩ như vậy, cô vội vã nói cám ơn: "Cố tiểu thư, cô là người tốt, cám ơn cô thâm minh đại nghĩa!"

Niệm Kiều một tay chống cằm, nhìn cô, ánh mắt luôn luôn trong suốt, vào giờ phút này lại khơi dậy có chút trở nên bén nhọn!

Mạc Thuần trong lòng thất kinh, chống lại tầm mắt Niệm Kiều, cô cảm thấy có chút mơ hồ đầu đổ mồ hôi.

Nha đầu này, sẽ không biết cái gì chứ?

Niệm Kiều chỉ nhìn chằm chằm cô mấy giây, ngay sau đó vẻ mặt trở nên chán nản, quay đầu nhìn Cố Cảnh Niên bên cạnh một chút, trong thanh âm của cô tràn đầy vẻ bất đắc dĩ: "Mạc tiểu thư, thật ra thì tôi cũng không bỏ được Cảnh Niên."

Mạc Thuần ánh mắt sắc bén, mi tâm nhíu lại, giọng điệu hơi có chút khẩn trương, "Cô đổi ý rồi hả ?"

"Không phải." Niệm Kiều lập tức hủy bỏ, sau đó cười khổ một cái, "Nếu tôi đã đáp ứng cô rời khỏi đây, đương nhiên sẽ không đổi ý, chỉ là ——"

Bên môi cô đang nở nụ cười khổ lúc chợt chuyển biến thành cười châm chọc, cúi đầu không hề nhìn Mạc Thuần nữa, ngón tay mảnh khảnh dọc theo chén cà phê, thanh âm lành lạnh mà cao ngạo: "Mạc tiểu thư, cô khẳng định cô là mẹ của Cảnh Niên sao?"

Nói xong, cô nhẹ giơ lên mí mắt, thần sắc kia, ngạo mạn mà tự tin.

Mạc Thuần trong lòng chợt ngã vào đáy cốc, rồi lại không thể không ngụy trang được nữa: "Chẳng lẽ Cố tiểu thư không tin? Tôi có thể cùng Cảnh Niên làm giám định DNA!"

"A ——" Niệm Kiều bật cười khẽ một tiếng, lắc đầu một cái, "Vậy cũng không cần, không nên phiền toái như vậy."

Sau đó, cô quay đầu nhìn Cố Cảnh Niên một cái, lại quay đầu trở lại nhìn Mạc Thuần, cười nói: "Nếu Mạc tiểu thư là mẹ ruột của Cảnh Niên, như vậy chắc sẽ biết trên lưng Cảnh Niên có cái bớt hình trăng lưỡi liềm chứ? Cô có biết vị trí chính xác của nó ở đâu không?"

Mạc Thuần ngơ ngẩn, cô hoàn toàn không ngờ tới Niệm Kiều lại đột nhiên hỏi cái vấn đề này, cô là đang nói láo, làm sao có thể biết Cố Cảnh Niên trên người có cái bớt, chứ nói chi là biết ở vị trí nào !

"Mạc tiểu thư không phải là không biết chứ?" Niệm Kiều cầm lên chén cà phê, ưu nhã nhấp một ngụm, thần sắc trấn định kia rất giống Cố Hành Sâm ngày thường!

Một người đàn ông cách đó không xa khẽ nhíu mày, lại có chút đắc ý, phụ nữ của Cố Hành Sâm hắn, làm sao có thể dễ khi dễ như vậy?

Huống chi, hôm nay cô lại có chuẩn bị mà đến, Mạc Thuần có âm hiểm thế nào, cũng chỉ có thể lạ bại tướng dưới tay Niện Kiều mà thôi !

Mạc Thuần bị tầm mắt bén nhọn của Niệm Kiều nhìn chằm chằm, trận tuyến nhất thời có chút loạn, cũng là nhắm mắt nói: "Tôi dĩ nhiên biết! Tôi là nẹ của Cảnh Niên mà!"

Niệm Kiều gật đầu một cái, đem Cố Cảnh Niên ôm ở trong lòng của mình, một tay nhẹ nhàng ở trên lưng hắn vuốt vuốt, hỏi người đối diện: "Như vậy Mạc tiểu thư thử nói xem, cái bớt ở sau lưng là ở vị trí nào?"

Mạc Thuần đột nhiên đứng lên, con ngươi bình thường luôn là điềm đạm đáng yêu thế nhưng lúc này lại hung ác như vậy, "Cố tiểu thư, cô cái này là đang chất vấn tôi sao? Tôi có thể cầm chứng cớ cho cô xem!"

Dứt lời, Mạc Thuần từ trong túi móc ra một trang giấy, trực tiếp vỗ vào trước mặt của Niệm Kiều.

Niệm Kiều mi tâm nhăn lại, khi cô còn chưa có đưa tay tới lấy, lại có người giành ở trước mặt cô đưa tay đem trang giấy cầm lên nhìn.

Cố Cảnh Niên hai mắt nhìn lên, ngẩng đầu, có chút rối rắm nhìn Niệm Kiều nói: "Mẹ, con xem không hiểu, ách."

Niệm Kiều: ". . . . . ." Xem không hiểu sao còn giành nhanh như vậy?

Cố Cảnh Niên hướng về phía cô cười lấy lòng, sau đó đưa trang giấy trong tay tới.

Niệm Kiều cầm lên tùy tiện liếc một cái, sau đó nói, "Mạc tiểu thư, thật ra thì cô không cần phải cho tôi xem giám định DNA của cô cùng Cảnh Niên, bởi vì tôi từ đầu đến cuối đều tin tưởng rằng cô là mẹ Cảnh Niên, tôi muốn cô nói ra vị trí cái bớt ở trên lưng Cảnh Niên, là chỉ muốn xác định chắc chắn, quan tâm của cô đối với Cảnh Niên có đủ hay không, chỉ đơn giản như vậy."

Mạc Thuần ngây người, nghi ngờ nhìn Niệm Kiều, tại sao cô cảm thấy lần này Niệm Kiều cùng Niệm Kiều lần trước ở trong bệnh viện, cũng không giống như là cùng một người?

"Có phải hay không chỉ cần tôi nói ra thì cô liền tin tưởng?" Cố gắng ổn định tâm tình của mình, Mạc Thuần tỉnh táo mở miệng hỏi Niệm Kiều.

Niệm Kiều gật đầu, sau đó dùng ánh mắt khó lường nhìn Mạc Thuần.

Mạc Thuần lòng bàn tay đã đổ mồ hôi, khẽ cắn răng, cô liền chỉ về phía lưng bên trái của Cố Cảnh Niên.

Niệm Kiều đuôi lông mày nhảy lên, dáng vẻ tựa hồ rất kinh ngạc.

Mạc Thuần trái tim nhất thời cũng đập loạn, loại vẻ mặt này của cô ta, là nói rõ mình đã đoán đúng hay là nói rõ mình đã đoán sai?

——
Bình Luận (0)
Comment