Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 196

Nhưng Cố Hành Sâm không nghĩ tới, Niệm Kiều lại theo mình tới đây.

Khi anh chuẩn bị lên xe về nhà, bên tai chợt vang lên giọng nói của Niệm Kiều: "Cố Hành Sâm!"

Cố Hành Sâm ngẩn ra, rồi sau đó bình tĩnh xoay người lại, cau mày hỏi: "Sao em lại theo anh tới đây ?"

Niệm Kiều không nói lời nào, tiến lên nhìn anh một chút, "Lên xe trước rồi hãy nói."

Cố Hành Sâm gật đầu, để thủ hạ mở cửa xe cho hai người.

Ngồi vào trong xe, Niệm Kiều lập tức mở miệng hỏi anh: "Cố Hành Sâm, anh đến đây để gặp Mạc Thuần phải không?"

Cố Hành Sâm gật đầu, đưa tay nhốt chặt hông của cô kéo cô hướng vào trong lòng ngực mình, cơ hồ là cắn vành tai của cô hỏi: "Sao em không nghe lời vậy? Không phải bảo em ở nhà chờ anh sao?"

Niệm Kiều kéo qua tay của anh, vuốt vuốt ngón tay của anh, nhẹ giọng nói: "Anh không nói cho em biết anh ra ngoài làm gì, em tò mò, cũng lo lắng, cho nên mới đi theo."

"Ha ha ——" Cố Hành Sâm cười cười, ở trên gò má cô hôn một cái, dán vào vành tai cô nói: "Đừng lo lắng, về sau sẽ không gặp phải chuyện không may nữa, em có muốn trở về nước không?"

Niệm Kiều ngẩng đầu, con mắt mở lớn, nhìn anh, "Đã giải quyết tất cả mọi chuyện rồi sao?"

Thì ra anh ra ngoài, là vì giải quyết chuyện Mạc Thuần, vậy anh. . . . . ..

Lắc đầu một cái, cô không muốn tiếp tục nghĩ tiếp.

Bất kể Mạc Thuần bị trừng phạt như thế nào, đều chính là do cô ta gieo gió gặt bão, cùng cô không có quan hệ.

Dựa vào bộ ngực anh, trong lòng cô bình thản, "Cố Hành Sâm, em muốn trở về nước, em muốn đi Hoa Thành."

"Được." Cố Hành Sâm ôm cô sát lại, dịu dàng bật ra một chữ.

Niệm Kiều dựa vào ngực anh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Thật ra thì, chỉ cần được ở cùng với anh, dù có đi nơi nào cũng tốt.

Cố Hành Sâm, chúng ta rốt cuộc qua Phong Vũ thấy Thải Hồng rồi sao?

————

Tuy nói muốn về nước, nhưng bởi vì mắt của Cố Hành Sâm còn chưa hồi phục được thị lực, cho nên vẫn phải ở lại đây hơn nửa tháng.

Mà trong vòng nửa tháng này, Cố Hành Sâm tích cực phối hợp điều trị với Hoắc Hành Nghị, tình huống chuyển biến tốt lên rất nhiều.

Ngày đó là lần trị liệu cuối cùng, cần phải làm một cái phẫu thuật nho nhỏ, Niệm Kiều cùng với Cố Hành Sâm đi đến bệnh viện.

Cửa phòng mổ, Niệm Kiều đột nhiên nắm thật chặt tay Cố Hành Sâm không chịu buông, " Hành Sâm, em sợ."

Nhớ tới chuyện lần trước anh vào phòng giải phẩu, cả trái tim cô như thắt lại.

Cố Hành Sâm biết cô sợ cái gì, lôi kéo tay của cô, ý bảo cô cúi người.

Niệm Kiều tiến tới, dán lên môi của anh.

"Bảo bối, tin tưởng anh, vì em cùng Cảnh Niên, anh sẽ không để cho mình gặp phải chuyện không may, uhm?”

Niệm Kiều chép chép miệng, "A, em cuối cùng cũng phải tin tưởng anh một lần, nếu anh thất tín, em sẽ không để ý đến anh nữa!"

Cố Hành Sâm thấy buồn cười, sau đó buông tay cô ra, vào phòng giải phẩu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Niệm Kiều càng chờ càng nóng lòng, cuối cùng hận không được vọt vào phòng giải phẩu để nhìn xem bên trong rốt cuộc đang làm cái gì!

Mà ngay tại lúc cô só suy nghĩ đó, ánh đèn đỏ trên phòng mổ trước mặt chợt tắt, cửa cũng mở ra.

Rồi sau đó, Cố Hành Sâm được đẩy ra ngoài, đi theo phía sau Hoắc Hành Nghị, hắn đang giơ tay lên tháo khẩu trang xuống.

Hoắc Hành Nghị nhìn Niệm Kiều cười, sau đó cùng bọn họ đến phòng hồi sức, "Giải phẫu rất thành công, chỉ là trong vòng ba ngày không được tiếp xúc với ánh sáng, ba ngày sau hãy tới đây đây tháo băng kiểm tra lại một chút, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, anh ấy sẽ nhìn lại được như bình thường."

Niệm Kiều vô cùng kích động, vội vàng nói : "Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều!"

Hoắc Hành Nghị nhíu mày, xoay người ——

Cửa đứng cá nhân, trong nháy mắt Hoắc Hành Nghị có cảm giác xung động muốn đập đầu vào tường chết !

Thôn cô à, tại sao cô cứ như âm hồn bất tán vậy?!

Ở bệnh viện nghỉ ngơi một lát, hai người liền trở về chỗ ở trước.

Mà Cố Cảnh Niên vừa nhìn thấy hai người trở lại, lập tức liền xông lên hỏi: "Mẹ, cha thấy được rồi sao?"

Niệm Kiều ngồi xổm người xuống, ngắt mặt của Cố Cảnh Niên, cười nói: "Nhanh thôi, ba ngày sau là có thể thấy được rồi."

"Như vậy a. . . . . ."

Không nghĩ tới chính là, Cố Cảnh Niên khi nghe đươc tin tức này, giống như không vui vẻ lắm, mà trái lại có chút mất mác.

Niệm Kiều cau mày, "Cảnh Niên, sao vậy? Cha con có thể nhìn thấy rồi, con sao lại giống như không vui vẻ vậy?"

Cố Cảnh Niên len lén nhìn Cố Hành Sâm một cái, sau đó ghé vào bên tai Niệm Kiều nói thầm vài câu.

Niệm Kiều nghe xong cười trộm, cái đứa trẻ hư này, hóa ra là sợ Cố Hành Sâm sau khi hồi phục thị lực sẽ không thể bắt nại anh được nữa!

Con trai ngốc, trên đời này có người cha nào không nguyện ý để cho con trai mình bắt nạt đây?

————

Sau buổi cơm tối, Niệm Kiều phục vụ Cố Hành Sâm tắm, kết quả chuẩn bị xong nước tắm, lại không thấy Cố Hành Sâm đâu.

Niệm Kiều tìm mãi, cuối cùng ở thư phòng tìm được anh, lại thấy anh đang cúi đầu ngẩn người.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Cố Hành Sâm lấy lại tinh thần, hỏi: "Kiều sao?"

"Ừ." Niệm Kiều đi tới, nhốt chặt cổ của anh ngồi ở trên người anh, "sao vậy?"

Cố Hành Sâm nhíu nhíu mày, sau đó lại giãn ra, "Không có sao, chỉ là muốn tới đây tìm một thứ, nhưng không tìm được."

"Anh muốn tìm cái gì? Em giúp anh tìm."

Ánh mắt anh lại không nhìn thấy, muốn tìm cái gì mà có thể tìm tới mới lạ.

Cố Hành Sâm lắc đầu một cái, chỉ nói: "Đi tắm thôi."

Niệm Kiều mặc dù tò mò anh đang tìm cái gì, nhưng anh đã không nói cho cô biết, cô cũng không hỏi nhiều, liền cùng anh trở về phòng phục vụ anh tắm rửa.

Chỉ là, con người chính là như vậy, lòng hiếu kỳ một khi đã được khơi lên, không biết được đáp án cả người sẽ khó chịu! (có một số người thôi nha)

"Cố Hành Sâm, mới vừa rồi anh tìm cái gì vậy?" Niệm Kiều vừa giúp anh chà lưng, vừa hỏi anh.

"Không có gì."

Niệm Kiều mắt trợn trắng, tiếp tục hỏi: "Cố Hành Sâm, anh nói cho em biết đi mà, mới vừa rồi anh rốt cuộc tìm cái gì vậy?"

Cố Hành Sâm sờ sờ lên cái cằm, đột nhiên hỏi cô: "em thật muốn biết?"

"Ừ! Muốn biết! Hết sức muốn biết! muốn biết vô cùng!" Niệm Kiều vừa gật đầu vừa nói.

Cố Hành Sâm bên môi nâng lên nụ cười tà khí, do Niệm Kiều ở phía sau chà lưng cho anh, cho nên không nhìn thấy được vẻ mặt giờ phút này của anh.

"Lại đây, anh cho em biết." Cố Hành Sâm đưa lưng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay, giọng nói lại có chút mập mờ!

Niệm Kiều nhịp tim chợt tăng nhanh, động tác trên tay cũng chậm chậm xuống, nói chuyện càng thêm cà lăm, "Anh, anh nói là được rồi, em có thể nghe thấy mà."

"Em không tới đây anh sẽ không nói." Cố Hành Sâm nhàn nhạt nói xong, hếch mặt sang một bên ý muốn cô vòng lên phía trước đi.

Niệm Kiều ở sau lưng của anh ngéo một cái, sau đó ném khăn lông trong tay xuống, đi tới trước mặt anh, ngồi xổm người xuống trước mép bồn tắm.

Nhưng, Cố Hành Sâm chờ thời điểm cô ngồi xuống, chợt đưa tay, một tay kéo cô về phía mình.

Niệm Kiều ứng phó không kịp, cả người mất thăng bằng chìm vào trong bồn tắm, cái trán đụng phải lồng ngực cứng như sắt của anh.

"Cố Hành Sâm!"

Nhìn quần áo trên người mình ướt hết, cô cắn răng gầm nhẹ!

Tên khốn kiếp này, phục vụ anh tắm rửa còn không nói, lại còn đùa ác như vậy! Thật khiến người ta tức chết!

Cố Hành Sâm lúc này, nâng đầu cô lên, cúi đầu liền hôn lên.

Kể từ sau khi bị thương, hai người cũng chưa có tiếp xúc thân mật qua, cho nên hiện tại, lưỡi của anh không kịp chờ đợi xông vào miệng có hơi thở mùi đàn hương của Niệm Kiều, tùy ý lật khuấy.

Niệm Kiều ‘ ngô ngô ’ hai tiếng không kịp nói câu gì, cả người hoàn toàn bị Cố Hành Sâm thao túng, thân thể cũng càng ngày càng nóng.
Bình Luận (0)
Comment