Ông Xã Satan Đến Gõ Cửa

Chương 62

Cố Hành Sâm biết rằng bây giờ cô đang rất nóng nảy , thanh âm của hắn hạ xuống :"Cháu muốn đi ra ngoài , phải nói cho chú biết địa điểm . . . . . ."

"Tôi kêu chú tránh ra , chú nghe không hiểu sao ?! Chú là người ngoài hành tinh à ?! Tôi đi đâu liên quan gì đến chú , tôi biết tự lo cho bản thân , cần gì chú phải quan tâm ?!"

Lời của hắn còn chưa kịp nói hết đã bị Niệm Kiều hung hăng gián đoạn , cổ họng cô gầm nhẹ , cả người giống như một con thú nhỏ , giơ vuốt lên để bảo vệ chính mình

Cố Hành Sâm gắt gao nhìn cô khi bị hàng loạt câu hỏi công kích , trong đầu hiện lên đầy nét yêu thương , đưa tay xoa vào trán của mình

"Cố Hành Sâm , rốt cuộc chú đang nghĩ gì ?! Chú có thể không yêu tôi , không quan tâm đến tôi , nhưng xin chú , đừng dùng những lời lẽ đó nói với tôi như vậy . . . . . Nếu như không phải vì tôi yêu chú , tôi đã không tự hạ thấp mình như thế . . . . . ."

Cố Hành Sâm , tại sao chú có thể hạ nhục tôi ?! Sao chú có thể. . . . . .

Tôi yêu chú . . . . . . thật sự yêu . . . . . .

Ba chữ này cứ lượn lờ bên tai Cố Hành Sâm thật lâu , cuối cùng cũng xuyên vào vào trong trái tim lạnh băng của hắn , trong lòng cứ mãi vu vơ gợn sóng không thể nào thoát khỏi , làm hắn phải đứng suy nghĩ hồi lâu mới trở lại bình thường

Đây chẳng phải là lần đầu tiên hắn nghe cô nói yêu mình , thế nhưng lúc này lại làm cho hắn cảm giác kỳ lạ

Cố Hành Sâm nhíu chặt lông mày rồi chợt nói :"Cho cháu một ý nguyện , nếu cháu nói ra , chú nhất định sẽ thực hiện được"

Niệm Kiều sửng sốt chuyển sang buồn bã trong lòng . Bị chú ấy tổn thương một lần , thì nhận được một ước nguyện ư !

Đây gọi là giao dịch công bằng sao ?!

"Chú nói thật ?! Có phải nguyện vọng gì cũng được ?!" Cô cười tươi như hoa , cố giả vờ dí dỏm để nuốt đau thương trong lòng

Cố Hành Sâm nhìn cô , đáy lòng cũng trở nên khó chịu . Chỉ là một đứa bé , sao mình lại tức giận với nó ?! Có cần thiết phải mất đi lý trí để làm tổn thương con bé ?!

Cố Hành Sâm gật đầu , đứng lặng yên suy tư . Để sửa lại sai lầm trước đó , bất kỳ cô nói gì , chỉ cần hắn làm được , hắn cũng nguyện ý thực hiện

Niệm Kiều nhăn lại cọng lông mày thanh tú , khẽ nghiêng đầu suy nghĩ , sau đó lại nói :"Chú tặng cô ấy chiếc nhẫn , tôi cũng muốn có nó !"

Đúng là chú ấy nói cái gì cũng được , nhưng cô cảm giác mưu đồ này sẽ không thành công . Cô rất muốn có một chiếc nhẫn từ chú ấy , một chiếc nhẫn độc đáo nhất !

Ở buổi đấu giá lần trước , người chủ trì từng nói , đó là chiếc nhẫn độc nhất vô nhị (có một không hai , tức là hàng hiếm) , quả thật cô cũng muốn có trong tay !

Cô sẽ không bao giờ yêu cầu Cố Hành Sâm muốn cô hoặc hôn cô như lúc xưa nữa . Vì cô biết rằng cứ thế này mãi , cô nhất định sẽ nghiện hắn , dứt cũng dứt không ra , sẽ nhớ nhung đến đau lòng . . . . . .

Cố Hành Sâm cau mày :"Đeo trên tay ?!"

Niệm Kiều gật đầu nhưng vẫn chưa phản ứng hàm nghĩa trong lời nói của hắn

"Được" Cố Hành Sâm đáp ứng , sau đó tiếp tục nói :"Sau này nếu cháu trở về muộn trên 9 giờ tối , nhất định phải gọi điện thoại về nhà"

Niệm Kiều nhăn nhó nghĩ nghĩ , chú ấy không ở chỗ này , mình gọi điện thoại về ai nhận chứ ?!

Vì tâm trạng trở nên vui vẻ nên cô đã quên mất dì Trần . Về sau cô mới biết , khi cô không trở về nhà , dì Trần lo lắng biết chừng nào , đến nỗi sốt vó phải nằm ở bệnh viện , bất đắc dĩ lắm nên đêm đó dì ấy mới gọi điện cho Cố Hành Sâm

Chỉ là cô không biết rằng , đợt đó dì Trần gọi báo cho Cố Hành Sâm , cũng là lúc hắn đang ở trên đường về đến nhà cô
Bình Luận (0)
Comment