Ông Xã Thú Tính Đêm Đêm Gợi Tình

Chương 33

“Hứa Thâm Thâm, người đề ra trò chơi này thường sẽ rung động trước.” Lệ Quân Trầm ép cô lên cánh cửa tủ quần áo, cơ thể dán chặt lấy cô.

Hứa Thâm Thâm cố gắng tránh mấy lần nhưng không thể được đôi mắt của cô như phủ lớp sương mù: “Tôi rung động đó, tôi đã rung động trước tiền và quyền lực của Lệ tiên sinh tới mức rối tinh rối mù rồi đó.”

Lệ Quân Trầm không khách sáo luồn tay vào bên trong quần áo của cô, trầm giọng nói: “Hứa Thâm Thâm, đừng yêu tôi.”

Cô cười gằn, hai tay ôm lấy cổ anh: “Lệ tiên sinh, tôi tự biết thân biết phận.”

Đôi lông mày đẹp đẽ gợi cảm của Lệ Quân Trầm nheo lại: “Hứa Thâm Thâm, cô sẽ yêu tôi sao?”

Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt, đặt tay lên môi của Lệ Quân Trầm: “Lệ tiên sinh, đều là người trưởng thành cả rồi, mọi người đều có như cầu của riêng mình, yêu một cách trần trụi.” 

Lệ Quân Trầm cong môi, không có gì cả, môi mỏng lại đè lên.

Đến thời khắc cực hạn của sự vui vẻ Lệ Quân Trầm lại dừng lại, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn yêu tinh dáng dấp yêu kiều ở trên giường, anh cắt vào bờ vai trắng nõn của cô và hỏi: “Sau khi rời khỏi tôi cô định làm gì?”

Hứa Thâm Thâm khẽ run lên: “Nhanh như vậy mà anh đã hết hứng thú với tôi rồi sao?”

“Ai mà biết được.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, mặt đỏ bừng tỏ vẻ âu sầu: “Anh như vậy thực sự khó cho tôi, dù sao người có thể cho tôi vật chất và sự hưởng thụ chỉ có mình anh.”

Lệ Quân Trầm nhìn cô với đôi mắt trống rỗng, khởi động một lần nữa làm thỏa mãn cô.

“Hứa Thâm Thâm, cô đúng là yêu tinh.” Anh yêu chiều cô, muốn cho cô tất cả những thứ mình có.

Dù cô có giả tình giả nghĩa hay là nửa thật nửa giả thì tam thời anh cũng không muốn bỏ cô đi.

Hai tiếng sau.

Hứa Thâm Thâm nằm ỳ trên giường, cơ thể được quấn bởi chiếc chăn tơ tằm mềm mại, lọn tóc dài hơi xoăn ươn ướt dính lên người và lên mặt cô.

Lệ Quân Trầm vừa tắm xong cơ thể khoan khoái đứng trước mặt cô.

“Lệ tiên sinh, giã gạo cũng phải có mức độ thôi chứ, như thế này thì tôi chịu sao nổi.” Hứa Thâm Thâm oán trách, cô cảm giác như hai chân không còn phải của mình nữa.

“Ngày mai định làm gì?” Lệ Quân Trầm vẫn lạnh như băng.

“Ngày mai là cuối tuần, tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi.” Hứa Thâm Thâm không muốn động đậy, trước đây cô là một cô gái sống khép kín, ngày nghỉ hầu hết đều ở nhà.

“Để thưởng cho cô, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi mua xe.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.

Hứa Thâm Thâm khẽ giật mình, nheo mắt nhìn anh: “Lệ tiên sinh muốn mua xe cho tôi sao, thực sự là vui mừng đến phát sợ luôn.”

“Có thích loại nào không?” Lệ Quân Trầm hỏi.

“Bentley.” Hứa Thâm Thâm thuận miệng trả lời.

“Ừm.” Lệ Quân Trầm gật đầu, không hề nhăn mày.

Hứa Thâm Thâm thầm nghĩ ngợi trong lòng, người có tiền đúng là khác thường.

- ----

Hôm sau.

Sáng sớm Hứa Thâm Thâm đã nghe thấy tiếng khởi động xe ở bên ngoài.

Cô từ từ mở mắt phát hiện Lệ Quân Trầm đã không còn ở đây.

Mặc áo ngủ vào, cô đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, kinh ngạc phát hiện trong sân có ba chiếc Bentley vô cùng xa hoa lộng lẫy.

Cô không khỏi líu lưỡi, có phải cô đang nằm mơ chăng.

Lệ Quân Trầm bước xuống từ chiếc xe chính giữa, ngoắc ngón tay.

Hứa Thâm Thâm ghé miệng ra ngoài cửa sổ sẵng giọng: “Tôi không phải là chó nhé.”

“Không cần biết cô là cái gì, muốn có xe thì lập tức lăn xuống đây.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

“Được, vậy tôi lăn xuống anh có đỡ được không?” Hứa Thâm Thâm đứng trên ban công hay tay chống cằm nhìn anh cười hì hì.

Đôi mắt của Lệ Quân Trầm Trầm xuống đã thấy cô đã cho một chân ra ngoài ban công.

“Hứa Thâm Thâm!”

Sao anh lại quên mất cô là một đứa điên khùng cơ chứ!

Hứa Thâm Thâm nhảy xuống dưới, Lệ Quân Trầm đã bước vài bước tới trước mặt đỡ gọn cô vào lòng.

Cơ thể rắn chắc của anh giữ chặt lấy cô, nhịp tim chưa bao giờ đập nhanh tới vậy.

“Hứa Thâm Thâm!” Anh nghiến răng nghiến lời hét tên cô.

Hứa Thâm Thâm lại cười, sự bối rối của anh xuất hiện trong chốc lát ấy khiến cô vô cùng rung động.

“Lệ tiên sinh giỏi quá!” Hứa Thâm Thâm hôn lên mặt anh như gà mổ thóc.

Lệ Quân Trầm ấn cô lên bức tường phía sau, hôn một cái thật sâu.

Vừa nãy lần đầu tiên anh có cảm giác không thể thở nổi, trái tim như thể muốn ngừng đập.

Thực ra Hứa Thâm Thâm cũng sợ lắm chứ cũng không biết mình đã nghĩ gì.

Chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện nếu cô chết đi thì mọi chuyện đều chấm hết.

“Sau này không được làm loạn như vậy nữa.” Lệ Quân Trầm nghiêm khắc phê bình: “Biệt thự mới xây, có người chết ở đây sau này còn người phụ nữ nào dám ở nữa chứ?”

Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Lệ tiên sinh, anh còn có thể vô tình hơn nữa được không?”

“Không muốn người phụ nữ khác tới đây thì cô phải sống cho tốt vào đừng có chết.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.

Hứa Thâm Thâm mím môi cúi đầu không nói gì.

Lệ Quân Trầm lôi cô đi tới trước ba chiếc xe nói: “Tự cô chọn đi.”

Hứa Thâm Thâm nhìn chằm chằm, nhìn bề ngoài thì ba chiếc xe này tương đối giống nhau, cô lại không biết gì về tính năng của xe cả.

Nhưng cô có một cách chọn lựa thô bạo nhất.

“Lệ tiên sinh, trong ba chiếc xe này, chiếc nào đắt nhất?” Hứa Thâm Thâm cười hỏi.

Lệ Quân Trầm chỉ vào cái ở giữa, gương mặt khẽ tỏ vẻ cương chiều, anh đã đoán được cô sẽ hỏi như vậy.

Hứa Thâm Thâm đi tới sờ vào nắp ca bô của xe sau đó mở cửa xe ngồi lên ghế lái.

Lệ Quân Trầm đi theo cô, hướng dẫn cho cô.

Hứa Thâm Thâm thắt dây an toàn hai tay cầm vào vô lăng, cười nói: “Những thứ này tôi đều biết.”

Lệ Quân Trầm tỏ vẻ không tin cô.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười, bỗng nhiên nhấn mạnh chân ga, xe vù ga vọt ra ngoài như tên bắn vậy.

Tốc độ nhanh tới kinh hồn.

“Hứa Thâm Thâm!” Trái tim của Lệ Quân Trầm sắp nhảy ra ngoài rồi.

Trong lúc bối rối, Hứa Thâm Thâm không tìm thấy chân phanh đâu chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe đâm sầm vào cây thạch lưu ở bên cạnh biệt thự.

Kính trước của xe vỡ nát.

Hứa Thâm Thâm được bảo vệ bởi túi khí nên không bị thương.

Lệ Quân Trầm chạy đến mở cửa xe ôm cô ra ngoài rồi chạy tới đồng cỏ.

“Hứa Thâm Thâm, tỉnh lại đi.” Anh vỗ tay vào gương mặt đã tái nhợt của cô.

Hứa Thâm Thâm không hề nhúc nhích, cũng không có phản ứng gì.

Lệ Quân Trầm cảm giác chân tay dần dần lạnh buốt, đôi mắt đen lạnh lùng: “Hứa Thâm Thâm, cô mau tỉnh lại đi nếu không tôi sẽ lột sạch đồ của cô.”

Thế nhưng cô vẫn không hề tỉnh lại.

Lệ Quân Trầm sợ quá ôm lấy cô chuẩn bị đưa cô đi viện.

“Ha ha!” Hứa Thâm Thâm đột nhiên bật cười, hai tay ôm lấy cổ Lệ Quân Trầm, cười rung nhà rung cửa. 

“Hứa, Thâm, Thâm!” Lệ Quân Trầm cắn răng, gương mặt hung dữ, ném cô xuống.

May mà Hứa Thâm Thâm nhanh trí, hay tay ôm chặt cổ anh giống như con Kaola mắc trên người anh vậy.

Hơi thở của Lệ Quân Trầm hơi gấp gáp, chưa đầy năm phút mà cô đã định tìm đường chết tới hai lần.

Hứa Thâm Thâm cười, phát hiện Lệ Quân Trầm thực sự lo lắng, chẳng biết sao lại cảm thấy đau lòng, giọng nói của cô khàn khàn: “Từ sau khi bố tôi mất, trừ mẹ tôi ra chưa có ai lo lắng cho tôi như vậy cả.”
Bình Luận (0)
Comment