"Đừng..." Lăng Nhược Tịch không kịp phản đối,
Cung Thụy Thần đã cúi xuống hôn cô, nuốt toàn bộ lời nói vào bụng, hôn
sâu đến khi cô mê loạn mới buông tha đôi môi cô, anh dời sự tấn công đến cái gáy trắng nõn, càng thêm điên cuồng dùng sức mút lấy, mãi cho đến
khi trên làn da nõn nà như ngọc của cô chi chít những dấu hôn mới chịu
dừng lại.
Lúc này bên dưới cũng không hề chậm rãi, hai
tay anh tách chân cô ra đặt lên vai mình, nâng mông cô lên chỉnh góc độ, đẩy vật thô lớn nóng rực kia đang chuẩn bị rời đi mạnh mẽ đâm vào, va
chạm mãnh liệt, cắm vào thật sâu, như muốn đem cô đâm thủng, khí thế vô
cùng hung mãnh.
"A... A... Hư hư... A... Không cần... Xin anh... A..." Lăng Nhược Tịch bị anh đâm quá nhiều lần nên dâm dịch
không ngừng tung tóe, khoái cảm tràn trề, kích thích làm cô mê loạn, vừa khóc lại vừa cầu xin.
Cung Thụy Thần cũng không hề quan
tâm đến lời kêu khóc của cô, giống như ăn nghiện, bỗng anh đột ngột dừng lại, tách hai chân cô ra hết cỡ, từ trên đi xuống mạnh mẽ xuyên xỏ, cô
cầu xin tha thứ cũng không hề dừng.
"A a a..." Khoái cảm
ngập trời khiến hai chân cô lắc lư thừa nhận sự mãnh liệt của anh, toàn
thân cô run rẩy kịch liệt, bên dưới co rút không ngừng, làm khiến anh
càng thêm điên cuồng, rút ra cắm vào nhanh hơn nữa, rốt cuộc sau một cái cắm mạnh mẽ vào nơi sâu nhất của hoa huy*t, một trận mưa trắng xóa nóng hổi cũng đã phun ra ngập lối đi.
Sau khi bắn dịch trắng
nóng ấm vào trong, Cung Thụy Thần nặng nề thở gấp nằm xuống bên cạnh cô, một tay cởi caravat một tay ôm lấy cô vào lòng, vỗ về tấm lưng trắng
nõn đầy mồ hôi của cô, hưởng thụ dư vị tình yêu còn sót lại. Lăng Nhược
Tịch co rút hồi lâu, chậm rãi hồi phục.
Cô xấu hổ dùng
tay đánh vào ngực anh một cái, hờn dỗi: “Anh không thể nhẹ nhàng được
hả, mỗi lần hung bạo như dã thú, anh muốn ăn sống em luôn hả?”
Cung Thụy Thần đã giải phóng được dục vọng, nên tâm tình tốt hẳn, anh bắt
lấy nắm tay nhỏ nhắn của cô đưa đến bên miệng hôn nhẹ nói: “ Cục cưng,
không thích sao?”
Nhớ đến chuyện điên đảo mất hồn kia,
Lăng Nhược Tịch không khỏi đỏ mặt lên, thì thầm: "Cũng không phải không
thích, nhưng mà rất mệt đó."
Lăng Nhược Tịch sợ anh lại
nói những điều làm cô thấy xấu hổ, bèn chuyển sang chuyện khác hỏi anh:
"Đúng rồi, chừng nào thì anh về?"
"Làm sao? Anh mới đến liền muốn đuổi anh về?" Cung Thụy Thần bất mãn nhíu mày hỏi.
"Đừng quậy nữa, em đang nói chuyện nghiêm túc với anh”
Lăng Nhược Tịch chịu không nổi lời nói chua lè của anh, bèn nhéo hông anh một cái.
"Anh cũng nghiêm túc, thành thật nói đi, em với người kia là sao?" Cung Thụy Thần nắm lấy tay cô đưa ra sau lưng, thuận thế để cô ôm thắt lưng của
mình, sau đó, lại nghiêng người đè cô xuống dưới, hôn lên cái miệng nho
nhỏ, hỏi cô.
"Có cái gì đâu! Anh ta cấp trên của em,
Abne, em là trợ lý của anh ta, cùng nhau ra ngoài cũng đâu có gì sai.
Quan hệ của bọn em là đồng nghiệp vô cùng đứng đắn” Cô bình thản giải
thích với anh, dù sao cô cũng không đuối lý còn chuyện nụ hôn ngoài ý
muốn kia cô đã sớm quên không còn nhớ một tẹo nào.
Cung
Thụy Thần vốn cũng không nghi ngờ cô chuyện gì, nhưng thấy cô cười nói
vui vẻ với anh ta, nên anh thấy khó chịu, lúc này thấy cô bình thản,
không chút chột dạ, trong lòng cũng dễ chịu không ít. Nhưng anh lại ra
yêu cầu với cô: “Nếu như vậy, về sau không cho phép em ra ngoài ăn cơm
một mình với anh ta, không được cười với anh ta, nói chuyện cũng nên
cách xa anh ta ba bước.”
"Em có nghe hay không?" Cung Thụy Thần nói cả nữa buổi mà không thấy cô trả lời, không khỏi tò mò cúi đầu nhìn cô.
"Khục" Lăng Nhược Tịch nhịn không được bật cười thành tiếng, sau đó ôm lấy cổ
anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh rồi khẽ cười "Cung Thụy Thần, anh cũng
thật ngây thơ."
"Anh ngây thơ?" Cung Thụy Thần được cô
hôn, cơn giận lắng xuống không ít, đưa tay ôm lấy eo cô uy hiếp, giống
như cô không nói rỏ thì anh sẽ cho cô đẹp mặt ngay.
“Không cho phép em cười với anh ta, không được ra ngoài ăn cơm một mình với
anh ta, nói chuyện cũng cách xa ba bước, vậy thì để em tự mình bốc hơi
luôn đi, bằng không anh biến em thành đồ cá nhân lúc nào cũng đem theo
cùng." Lăng Nhược Tịch với yêu cầu của anh rất là lơ đễnh, đưa tay lên
miêu tả gương mặt anh, vui cười trêu chọc anh.
"Tiểu yêu
tinh, anh nghĩ là nên nuốt em vào bụng cho an toàn." Cung Thụy Thần nói
xong liền cắn ngón tay của cô, sau đó chậm rãi liếm mút, lưỡi anh liếm
liếm đầu ngón tay.
“Ư...” Tê dại từ đầu ngón tay làm cho
cô rên rỉ, theo bản năng muốn thu tay về. Cung Thụy Thần sung sướng,
chính vì tay cô vừa rời khỏi, anh lập tức dời trận địa, đánh úp lên đôi
môi cô, ngậm lấy rồi đẩy hàm răng cô ra, nhanh chóng đưa lưỡi mình vào
bên trong.
Bàn tay bên eo cô cũng không rảnh rỗi, một
đường đi xuống, tự nhiên như không tách hai chân cô ra, thẳng lưng đưa
phân thân to lớn nóng hổi cố gắng xâm chiếm tiểu huyệt kia một lần nữa,
vì trước đó có dâm dịch tràn trề nên rất trơn trợt, gậy th*t càng thêm
hăng hái thẳng đường xâm lượt.
"Á..." Lăng Nhược Tịch thét lớn một tiếng, lập tức giãy dụa, tay nhỏ bé không ngừng đánh lên ngực anh.
Cung Thụy Thần nghĩ do mình làm đau cô, lập tức dừng lại, buông miệng nhỏ cô ra: “Bảo bối, sao vậy?”
“Ông xã tha cho em đi, đừng làm nữa, em mệt lắm, ngày mai em còn đi làm
nữa.” Nhược Tịch đáng thương nức nở nhìn anh, hi vọng anh có thể rủ lòng thương đừng ép khô cô nữa, nếu lại làm lần nữa ngày mai cô dậy không
nổi.
"Ngoan, cục cưng, ông xã bây giờ sẽ nhẹ nhàng, không sao đâu, sẽ sướng nhanh thôi” Cung Thụy Thần thấy không phải vì làm cô
đau, cũng yên tâm hơn, chậm rãi ra vào.