"A a a... Không cần... A..." Lăng Nhược Tịch
không nghĩ là anh thay đổi sắc mặt nhanh đến vậy, vừa rồi còn dịu dàng
lập tức biến thân thành dã thú, hoa huy*t mềm mại căn bản không thể chứa đựng được sự mạnh mẽ của anh, không đến bao lâu đã bắt đầu run rẩy,
ngay sau đó đã bị anh đưa vào cao trào.
“Hư…”
Tường thịt bên trong run rẩy thít chặt lấy gậy th*t của anh, khiến cho
anh vừa đau vừa sướng, vì thế động tác nhẹ nhàng hơn, chậm rãi cắm sâu
vào trong cô, một đường đẩy vào tận cùng hoa huy*t rồi bắt đầu mạnh mẽ,
nghiền nát lấy nó.
Anh vừa cắm đẩy vừa
nghiến răng đánh vào mông cô nói: “Em là đồ yêu tinh, nếu không phải em
bỏ đi không nói tiếng nào, cũng không chịu liên lạc gì về, anh cũng
không vất mấy cái hợp đồng vài trăm triệu đó chạy thẳng đến đây làm gì.”
“Ưm…” Lắng Nhược Tịch bị anh đánh vào mông, nấc lên, nhưng trong lòng lại
thấy ngọt ngào. Vừa định ôm anh làm nũng, nói lời dễ nghe dụ dỗ anh, thì đột nhiên có tiếng ‘cốc cốc’ gõ cửa vang lên.
Lăng Nhược Tịch bị dọa cả người cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến cuộc hẹn sáng nay đi
ăn với Mạc Viễn, liền đưa tay lấy điện thoại, quả nhiên là gần đến năm
giờ sáng, đẩy Cung Thụy Thần ra nói vội “Anh nhanh ra đi, năm giờ rồi,
Abne đến tìm em rồi.”
Vừa nói vừa giãy dụa muốn rời giường.
"A..." Cung Thụy Thần chẳng những không có đi ra mà ngược lại còn đẩy thật
mạnh vào, cô cảm thấy tử cung mình bị anh đâm thủng rồi, vừa xót vừa
đau, lại nhớ đến Mạc Viễn ở ngoài, sợ anh ta nghe được, vội che miệng
lại đem tiếng hét nuốt xuống, nói khẽ với Cung Thụy Thần “Anh làm gì
vậy, rút ra đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của
cô, Cung Thụy Thần cảm thấy, mình kiểu nào cũng như gian phu, lén lút
yêu đương vụng trộm vợ nhà người ta, ánh mắt không vui, cũng chẳng hai
lời, ôm cô đứng dậy, bước xuống giường.
"A... Anh muốn làm gì?" Lăng Nhược Tịch hoảng hốt, có chút sợ hãi ôm lấy cổ anh,
hai chân cũng không tự chủ lập tức kẹp chặt eo anh.
Cung Thụy Thần không trả lời, ôm cô đi đến cửa lớn, mỗi bước đi cũng là từng cái hung hăng cắm vào tiểu huyệt, cô bị anh cắm rên rỉ không ngừng, lại không có sức vùng vẫy nên chỉ có thể ôm lấy anh thật chặt.
Mãi đến khi bị anh đặt lên cửa, tiếng gõ cách ván cửa nghe được vô cùng rõ
ràng, lúc này cô mới hiểu được mục đích xấu xa của anh, liền tức giận.
Nhưng cô lại không dám lên tiếng, chỉ có thể nhéo lấy thịt hai bên hông anh cho đỡ giận.
Bị đau nên Cung Thụy Thần chau mày lại, rồi dùng hết sức lực thẳng lưng
cắm mạnh vào, làm cô hét lơn một tiếng, thế này anh nới chịu cúi đầu
xuống liếm vành tai cô: “Cục cưng, em dùng sức xoắn chặt anh như vậy, là muốn anh kêu thành tiếng cho anh ta nghe sao?”
Lăng Nhược Tịch vừa nghe xong buông tay ngay lập tức, nhìn anh cười lấy
lòng, sau đó dùng tay xoa xoa chỗ cô vừa nhéo, cô sợ anh thật sự kêu
thành tiếng để Mạc Viễn nghe thấy, thì sẽ không còn đường giải thích,
kiểu nào cũng không giải thích rõ được, tuy là cô không có gì phải biện
minh, nhưng việc xấu trong nhà không thể mang rêu rao bên ngoài được.
Cung Thụy Thần cũng cười theo, nhưng là cười rất tà ác khiến cô phải phát
run trong lòng, y rằng cô chưa kịp làm gì thì anh lại động.
Cái vật cường tráng thô cứng kia giống như thanh sắt nóng hổi, điên cuồng
xỏ xiên vào cơ thể cô, mỗi lần xuyên xỏ đều đến nơi sâu nhất. LăngNhược
Tịch bị cắm đến nổi muốn bay lên, cả người tê dại muốn kêu rên, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng gọi cửa dồn dập không ngừng, nhắc nhở cô, Mạc Viễn
chỉ cách cô một cánh cửa, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng anh gọi tên
mình: “Nhược Tịch, Lăng Nhược Tịch, cô có đó không? Nhược Tịch…”
Lăng Nhược Tịch mím môi vừa không dám rên rỉ ra tiếng cũng không dám đáp lại Mạc Viễn, sợ lời vừa ra sẽ để anh ta nhận ra được cô đang làm chuyện
thân mật riêng tư ngay lúc này.
Cung Thụy Thần
cũng nghe được tiếng của Mạc Viễn, anh ta dám thân mật gọi tên cô ‘Nhược Tịch’ điều này làm cho anh nổi ghen lần nữa, vì thế anh lại càng dùng
sức với cô, thân thể va chạm trên ván cửa ‘cạch cạch cạch’ Tiếng nước
dâm đãng ‘lép nhép, lép nhép’ càng ngày càng vang to hơn.
Lăng Nhược Tịch quá hoảng, sợ bị Mạc Viễn nghe thấy, lập tức ôm lấy Cung
Thụy Thần, thấp giọng nỉ non: “Ông xã, xin anh đó, chúng ta...Chúng ta
về giường đi... A... Em sẽ không đi ra ngoài với anh ta nữa... Xin anh
đó…” Lăng Nhược Tịch biết anh không muốn cô đi với Mạc Viễn nên vội vàng thuận theo anh.
"Em có thể đi với anh ta, anh không ngại." Cung Thụy Thần nghe vậy cong môi cười, ôm chặt lấy cô, ra vẻ rất hào phóng.
"Không... Không cần... Vẫn nên ở... Bên cạnh ông xã... Đó mới quan trọng... Uhm, nhẹ chút..." Đối với bộ dạng được lợi còn khoe mẻ của anh, cô hận ngứa
cả răng, so với độ đen tối của anh, cô tự biết mình không phải là đối
thủ., không có cách nào nên đành ra sức nịnh nọt, dụ dỗ.
Lúc này bên ngoài gõ cửa thật lâu không có ai đáp, Mạc Viễn cảm thấy thật
kì lạ, rõ ràng hồi tối qua đã hẹn rồi, sao đã đến giờ cũng không thấy
Lăng Nhược Tịch đâu, anh áp tai vào cửa muốn nghe thử, loáng thoáng nghe thấy có tiếng gì kì quái ‘bạch bạch’ từ trong phòng vang lên.
Mạc Viễn cảm thấy kỳ lạ, nhanh chóng gọi điện thoại cho cô, chuông vừa vang lên đã có người nhận, giọng nói hổn hển của cô truyền đến “Alo, xin
chào…”
Mạc Viễn kinh ngạc hỏi: "Nhược Tịch, cô bị sao vậy? giọng nói không được tốt?"
"À… chuyện là...Khi nãy tôi gặp ác mộng... A..." Lăng Nhược Tịch thở gấp
nói dối, cả người đẫm mồ hôi bị đẩy ngã nhào xuống giường. CUng Thụy
Thần cũng không hề rời đi, anh dính chặt trên lưng cô, gậy th*t vừa được sung sướng vẫn còn chôn trong tiểu huyệt không chịu đi ra, anh vừa hôn
lên tấm lưng trắng nõn của cô, vừa thò tay lên trước ngược cô, thưởng
thức hai quả đào to mọng nước.
Nghe cô nói bị gặp ác mộng, anh bất mãn cắn lấy tai cô, nhỏ giọng hỏi “Anh là ác mộng của
em hả?” Lăng Nhược Tịch hoảng hồn một cái, che nhanh điện thoại, khe khẽ dỗ dành anh: “Anh là mộng đẹp, mộng đẹp. Ngoan đừng quậy nữa, một lát
nữa cho anh chơi nữa được không?”
Cung Thụy Thần không vừa lòng mấy, hừ một tiếng, cũng không làm khó cô, nằm úp sấp lại trên người cô lần nữa.
Mạc Viễn đột nhiên nghe cô ‘A’ một tiếng, sau đó lại không có động tĩnh gì, nghĩ là cô đã xảy ra chuyện, vội vàng hỏi: “Nhược Tịch, cô bị sao vậy,
này này, cô không sao chứ, là không thoải mái sao?”
"Ấy, tôi không sao, có chút đau đầu, ngại quá, tôi không được khỏe, nên
không dậy nổi?” Lăng Nhược Tịch nhanh chóng trả lời, thuận tiện nhéo lấy tay người nào đó đang làm càn làm quấy.
Mạc Viễn vừa nghe cô không xảy ra chuyện gì lớn liền yên tâm, chắc có lẽ hôm qua ngủ ngoài biển nên cảm lạnh vì thế nói: “ Có thể là bị cảm, tôi đi hiệu thuốc mua cho cô ít thuốc, cô có phát sốt không? Nếu không cô dậy đi,
tôi đưa cô đến bệnh viện.”
"Không cần, không cần, tôi không phát sốt, uống nước nghĩ ngơi là tốt rồi." Lăng Nhược Tịch
nhanh chóng từ chối, sợ anh đến gõ cửa lại làm người nào đó lên cơn
ghen.
"Ừ được rồi, buổi sáng cô cứ nghỉ ngơi trước đi, nếu còn thấy không thoải mái thì gọi điện cho tôi” Mạc Viễn dặn dò.
"Được, cảm ơn tôi tắt máy trước.”