Ông Xã, Tiếp Chiêu Đi!

Chương 114

Về khoản xe cộ này, Lăng Nhược Tịch thật sự rất thích, không khỏi bước đến, thầm khen: Đồ tốt. Sau đó phấn khởi vây quanh xe rồi sờ đông sờ tây, nghiên cứu này nọ.

Mạc Viễn thấy cô để ý xe chứ không để ý mình, ánh mắt chỉ dính chặt trên cái xe, trong lòng không khỏi bực mình, nếu không phải quen biết cô một khoảng thời gian, chắc sẽ nghĩ ngay cô nàng này rất mê tiền, nhưng cho cùng nhìn cô giống đứa trẻ yêu thích món đồ chơi, Mạc Viễn liền có chút động lòng, rất muốn đem cơ thể cô ôm chặt vào lòng, mặc tình yêu thương, đem những thứ cô yêu thích đều dâng đến trước mặt cô.

Đợi cô sờ đủ rồi, Mạc Viễn mới mở cửa xe, rầu rĩ gọi cô: “Lên xe thôi.”

Sau khi lên xe, Lăng Nhược Tịch mới nhớ đến, vừa rồi bản thân mình chỉ biết cái xe mà không có chào hỏi anh, vì thế nhanh chóng nịnh nọt: “ Anh trai, ngại quá, trễ như vậy mà còn phiền anh đến đây giúp đỡ.”

“Hừ… Rốt cuộc mới chịu nhớ ra anh sao” Giọng nói Mạc Viễn chua lè.

“Ha, ha, ha...Chuyện đó…Ha ha...” Lăng Nhược Tịch bị anh nói có chút xấu hổ nhìn anh cười cười.

Nhìn nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời của cô, Mạc Viễn không khỏi rung động trong lòng, muốn giận cũng không giận được, đưa tay xoa xoa đầu cô một cái, giọng nóng mang đầy yêu chìu cười mắng: “Ngu ngốc!”

“Anh trai…” Lăng Nhược Tịch, không muốn nên né tránh bàn tay to của anh, cười trêu chọc: “Anh trai, hai ngày trước là thiên tài lạnh lùng hôm nay chính là tắc kè hoa.” Giờ phút này cô thật sự mang anh thành anh trai ruột thịt của mình, thoải mái trêu chọc.

“Phụt...Haha” Mạc Viễn bị cô chọc cười, không khí bên trong xe lập tức thoải mái hơn nhiều

Hai người vừa cười vừa nói, rất nhanh đã đến nhà cô. Mạc Viễn tiễn cô xuống xe.

“Anh trai, hôm nay thật cảm ơn anh, anh nhanh quay về đi” Lăng Nhược Tịch cười nói lời tạm biệt anh.

“Không cần khách sao như vậy với anh, em vào trước đi rồi anh đi.”

“Uh, vậy, anh trai lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Được, em mau vào đi, ngày mai chúng ta gặp.”

“Ngày mai gặp” Lăng Nhươc Tịch vẫy vẫy tay với anh rồi đi về đi cửa nhà.

Mạc Viễn đứng bên xe mĩm cười nhìn bóng cô rời đi. Trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, giống như cảnh mình đưa bạn gái về nhà, anh âm thầm tính toán nên tìm cơ hội đem cô trở thành bạn gái chính thức của mình.

Lăng Nhược Tịch đi vào cửa, khi lấy chìa khóa để mở cửa thì chợt nhớ ra, chìa khóa để trong túi xách, mà túi xách đang nằm trên xe Cung Thụy Thần, cô không có chìa khóa mở cửa vào nhà.

Cực chẳng đã thở dài, tay vỗ vỗ ót mình, lấy điện thoại ra gọi cho Cung Thụy Thần, muốn hỏi anh khi nào thì về nhà.

Nhưng mà trả lời cô trong điện thoại là giọng nói một cô gái lạnh lẽo mà lễ phép: “Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

“Điện thoại lại tắt máy, không lẽ hết pin” Lăng Nhược Tịch thất vọng cúp máy, lẩm bẩm tự đoán.

Haizz, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không biết có nghiêm trọng không, anh ấy rốt cuộc bận đến bao giờ. Lăng Nhược Tịch cúi đầu nhìn cũng đã hơn mười một giờ, hiện giờ kí tíc xã cũng đã đóng cửa, cô muốn tìm một chỗ ở tạm cũng khó.

Quay lại nhà cha mẹ mình? Cô lắc đầu nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này, giờ cô về nhà chẳng những làm phiền ba mẹ đang nghỉ ngơi, mà có khi làm họ suy nghĩ nhiều, lại gây thêm chuyện.

Lăng Nhược Tịch đang bận suy nghĩ xem tối nay ở đâu nên cũng không chú ý đã đi xuống dưới lầu.

Một trận gió lạnh thổi đến, làm cô sợ run cả người, đột nhiên cảm giác có người đứng trước mặt, cô run rẩy sợ hãi ngước đầu nhìn.

“Anh trai, anh còn chưa về?” Người đến chính là Mạc Viễn, chuyện này làm cô vừa mừng vừa sợ.

“Ừ, định nhìn em lên nhà xong rồi đi, nhưng lại không ngờ em lại đi xuống, sao vậy?” Mạc VIễn cởi áo khoác phủ lên người cô vừa thân thiết hỏi.

Đúng thật cô có chút lạnh, vì thế cũng không từ chối, kéo kéo áo khoác của anh trên người mình, cảm kích nói: “Cảm ơn anh trai” rồi thở dài ai oán “Ai... Em, quên chìa khóa không có cách vào nhà, gọi điện thoại cho ông… Bạn học thì lại tắt máy.” Lăng Nhược Tịch thiếu chút nữa nói lộ ra, cũng may cái khó ló cái khô, đem ông xã nhanh chóng chuyển thành bạn học. (lão ông => lão hữu)

Đối với chuyện này, Lăng Nhược Tịch vừa cảm kích vừa xấu hổ, cô đã nhận anh làm anh trai, lẽ ra phải thẳng thắng rõ ràng nhưng mà trước đó vì cực chẳng đã phải che giấu tình cảnh thực tế, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết phải giải thích như thế nào, đơn giản trước hết cứ giấu đi, ít hôm nữa có cơ hội giới thiệu anh với Cung Thụy Thần làm quen với nhau.

“Ra vậy, thế em có chỗ để đi chưa, anh đưa em đi.” Mạc Viễn trong lòng muốn mang cô về nhà nhưng anh không thể tùy tiện nói ra được, sợ cô nghi ngờ anh có lòng bất lương hãm hại cô.

Lăng Nhược Tịch nghe vậy nhíu mày nói: “Em cũng đang suy nghĩ chuyện này, ký túc xá bây giờ đã đóng cửa. Vài người bạn cũng không liên lạc được.” Tiêu Thiển và Vũ Kinh Phàm đang sống chung, cô cũng không nghĩ sẽ làm phiền họ.

Lần trước gọi cho Trần Lạc thì hình như Trần Minh Hiên cũng đang ở đó, nên cũng không có cách nào mà quấy rầy họ được. Lăng Nhược Tịch muốn sụp đổ rồi, nhận ra mình ít bạn đến đáng thương, hoài nghi bản thân mình khó gần đến vậy, vì sao đời trước với đời này cô lại không thể có thêm vài người bạn chân chính thật tâm vậy chứ.

“Vậy đành chịu khổ đến nhà anh ở một đêm đi, anh ở một mình, phòng trống còn nhiều, cách công ty cũng gần.” Mạc Viễn nghe vậy kích động không thôi, cẩn thận nhìn sắc mặt cô mà đề nghị.

Lăng Nhược Tịch đang chìm trong suy nghĩ chính mình, nên không nhận ra Mạc Viễn có điểm khác thường, nghe anh nói vậy có chút suy nghĩ, nhưng nghĩ đến cái vựa dấm Cung Thụy Thần kia lại do dự, tuy rằng cô nhận Mạc Viễn làm anh trai, nhưng hai người cũng không phải ruột thịt, nếu để Cung Thụy Thần biết cô qua đêm trong nhà đàn ông khác, khẳng định là sẽ ghen lên.

Hiện tại cô cũng không có nơi nào để đi, nêu mà Cung Thụy Thần về nhà mà không thấy cô, nhất định sẽ gọi điện thoại cho cô, đến lúc đó để anh đến đón mình, như vậy cũng không tính là qua đêm nhà người khác được.

Cô tự an ủi bản thân, sau đó gật đầu đồng ý.

Mạc Viễn thấy cô đồng ý, trong lòng mừng như điên, nhưng lại không thể hiện ra ngoài, nén nhịn cười, không lời liền mở cửa mời cô lên xe sau đó chạy về nhà mình.

Nhà Mạc Viễn cách nơi này không xa, cũng khoảng nửa giờ chạy xe, cũng là một tiểu khu cao cấp,bởi vì bây giờ đã khuya, nên trong tiểu khu cũng rất yên tĩnh, không thấy người nào.

Mạc Viễn dừng xe dưới lầu, sau đó đưa cô lên nhà, lúc đến chỗ phòng quản lý. Người trực thấy Mạc Viễn dẫn theo một cô gái xinh đẹp về nhà liền nịnh nọt chào hỏi anh: “Cậu Mạc, đây là bạn gái cậu sao, thật là xinh đẹp.’’

Lời nói làm cho trong lòng Mạc Viễn tưng bừng pháo hoa, giống như ngầm thừa nhận, phá lệ cười cười, làm cho người trực phòng sửng sốt vô cùng. Lăng Nhược Tịch nghe vậy muốn mở miệng giải thích rằng mình không phải bạn gái của anh ta, nhưng nghĩ lại bây giờ đã khuya cô lại theo anh ta về nhà, không phải bạn gái thì là mối quan hệ gì có thể giải thích được, nên đành câm nín, xấu hổ theo Mạc Viễn nhanh chóng đi vào thang máy.
Bình Luận (0)
Comment