Trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi đầy ấm áp
trong xe, hai người cuối cùng cũng đánh tan chướng ngại của quá khứ,
cùng nhau hướng đến tương lai ngọt ngào.
Bởi vì đầu năm
người đi làm không nhiều cho nên Cung Thụy Thần đưa vợ thẳng đến dưới
công ty, sau đó chơi xấu muốn cái hôn tạm biệt.
Lăng
Nhược Tịch bị anh trêu cho cười khanh khách không ngừng, nhìn quanh bốn
phía không thấy ai liền nhanh chóng hôn lên môi anh thật nhanh một cái
rồi liền muốn rời đi, không ngờ lại bị anh giữ chặt gáy kéo lại hôn thật sâu, mãi đến khi cô thở hổn hển anh mới chịu buông cô ra.
Cô há miệng thở dốc, hờn dỗi trợn to mắt trừng anh, lấy tay xoa xoa cái
môi đầy ẩm ướt, trên mặt toàn là hương vị của anh, hại cô nhịn không
được đỏ mặt.
“Ha ha...” Cung thiếu gia cười thành tiếng, nhìn cánh môi của cô bị chà xát đến đỏ bừng, đáy mắt đen nhánh, rướn
người như muốn làm thêm một lần nữa.
“Ghét ~~~” Cô sợ
đến mức tung cửa xe chạy xuống. Cung Thụy Thần đành thôi, liền hạ cửa
kính xuống dặn cô giờ tan tầm gọi điện cho anh, để anh đến đón.
Lăng Nhược Tịch gật đầu đồng ý, sau đó sải bước nhẹ nhàng phóng khoáng mà đi vào, anh mỉm cười nhìn cô đi vào, mãi đến khi nhìn không thấy bóng cô
mới thu tầm mắt lại.
Lỡ đãng nhìn thấy một người đang
dừng ngay lối rẻ, vẻ mặt đầy phức tạp nhìn mình. Cung Thụy Thần trên
dưới đánh giá anh ta, quần áo cao cấp, khí chất hơn người, người này
cũng không phải người bình thường. ‘Thời Trang Hoàn Vũ’ anh đều biết,
trong đó không có người nào như thế này, vậy thì chỉ còn một khả năng,
anh ta chính là anh trai Abne trên miệng vợ yêu rồi.
Cung Thụy Thần đang muốn gặp mặt anh ta một lần, không nghĩ đến liền đụng phải. Vì thế xuống xe đi về phía anh ta.
Mạc Viễn nhận thấy được anh đang đi về phía mình, vì thế cũng nghênh đón,
hai người cách hai bước chân dừng lại đối mặt nhau. Vừa rồi Mạc Viễn
đúng lúc thấy anh với Lăng Nhược Tịch thân mật ngọt ngào trong xe hôn
tạm biệt, nhưng cũng không xác định được thân phận của anh, cho nên ánh
mắt đón ánh mắt mà không hề mở miệng.
Cung Thụy Thần mở
lời lễ phép mỉm cười chào hỏi anh: “Xin chào, anh là Abne đúng không?
Tôi là chồng của Lăng Nhược Tịch, đây là danh thiếp của tôi. Thường được nghe vợ tôi nhắc đến anh, nói ở công ty đã chịu ơn sự chăm sóc của anh
rất nhiều, thật sự vô cùng cảm kích.”
Mạc Viễn cũng là
người lăn lộn trưởng thành, tuy rằng trong lòng vì mấy câu nói này của
anh sớm nổi phong ba rồi, nhưng trên mặt vẫn không hề có chút thay đổi
gì, nhận danh thiếp của anh, khẽ nói: " Anh Cung quá khách khí, thật
ngại quá, vẫn chưa nghe Nhược Tịch nhắc đến tên anh.” Nghe được sự khiêu khích trong lời nói của anh, Mạc Viễn cũng rất tự nhiên mà phản kích
ngược lại.
Cung Thụy Thần không chút giận dữ mà còn
cười: “Đúng vậy, Nhược Tịch rất rõ ràng giữa công và tư, rất ít khi làm
việc để nói đến chuyện cá nhân.” Ngụ ý là, không nói với anh vì do anh
chưa đủ tư cách.
Mạc Viễn quả nhiên đã bị chọc tức, sắc
mặt liền xanh mét, giọng nói buồn buồn “Xin hỏi anh Cung còn việc gì
không, nếu không có gì thì tôi xin phép đi làm trước.’’
Dù sao thì mục đích cũng đạt được rồi, Cung Thụy Thần tự nhiên không nói
lời vô nghĩa với anh nữa, né sang một bên nói: “Tôi chỉ đến đây để chào
hỏi, nếu anh Abne bận rộn như đã nói, vậy xin mời anh tự nhiên.”
Mạc Viễn mang sắc mặt âm trầm đi vào trong, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm
việc, thấy Lăng Nhược Tịch đang cúi đầu giúp anh lau dọn bàn làm việc.
Trong lòng đột nhiên chua chát không chịu nổi, cái loại cảm giác giống
như bị người mình yêu nhất lừa dối và phản bội, tuy biết như vậy là
không đúng, Lăng Nhược Tịch cũng không phải là gì của anh, anh với cô
cũng chỉ là quan hệ đồng nghiệp, tiến thêm một bước thì cũng chỉ là bạn
bè mà thôi. Có thể nói, bất cứ mối quan hệ nào anh cũng đều không có
quyền chen vào cuộc sống riêng tư của cô.
Mạc Viễn nắm
chặt danh thiếp của Cung Thụy Thần trong tay hận không thể nghiến nát
vụn thành từng mảnh, anh rất hi vọng anh ta đang nói dối, nhưng khi nãy
chính mắt anh đã nhìn thấy rõ ràng lúc hai người đang thân mật cùng
nhau, điều này không thể làm cho anh tự lừa mình dối người xem như chưa
có chuyện gì xảy ra.
Lăng Nhược Tịch có chút cảm giác
liền ngẩng đầu lên, thấy Mạc Viễn đứng ở cửa, liền cười tươi khóe miệng: “Anh trai đến rồi, chúc anh năm mới tốt lành.”
Mạc Viễn nghe vậy liền chấn động, chợt phục hồi tinh thần đi vào miễn cưỡng cong khóe môi cười nói:" Ừ, năm mới tốt lành.”
Lăng Nhược Tịch thấy sắc mặt anh có chút khó coi, có chút lo lắng hỏi: “Anh
trai, anh sao vậy? Anh không thoải mái ở đâu à? Sắc mặt sao khó coi
vậy?”
Mạc Viễn tránh né ánh mắt cô, quay đầu nhìn về nơi khác: “Không có gì, chỉ có chút mệt thôi, hôm nay anh không có tâm
trạng làm việc, em về trước đi.”
“Hử...?” Lăng Nhược
Tịch sửng sốt, anh gọi cô đến làm việc bây giờ lại đột nhiên nói cô về
đi, nhìn chuyện này không bình thường chút nào, vì thế tiến lên hai
bước, đưa tay muốn sờ trán anh: “Anh trai, anh thật sự không sao chứ?
Nếu không thì đi bệnh viện với em kiểm tra thử xem.’’
“Đã nói không sao rồi, em nhanh đi về nhà đi, anh muốn yên tĩnh một mình.”
Mạc Viễn càng thêm phiền chán, đưa tay chận tay cô lại, mất kiên nhẫn
nói.
Không ngờ lòng tốt của mình lại gây phiền chán cho anh, Lăng Nhược Tịch có chút mất mát rụt tay về, lẩm bẩm: “Em về trước đây”
Nghe được Mạc Viễn không hề bận tâm “Ừ” một tiếng, cô thất vọng cầm túi lên đi ra ngoài.
Sau cuộc nói chuyện ngắn ngủi cùng Mạc Viễn, tâm trạng Cung Thụy Thần vô
cùng sung sướng ngồi lên xe, gọi vài cuộc điện thoại đi. Đều là mấy ông
chủ cơ sở giải trí trong thành phố, muốn họ tra lại tư liệu những cô gái mấy năm gần đây có qua đêm với anh, sau đó lại gọi cho Trần Minh Hiên.
Điện thoại nhanh được nối, bên kia điện thoại vang lên giọng nói lười biếng
của Trần Minh Hiên: “Alo, anh hai, sớm vậy gọi điện cho em có việc gì
vậy?”
“Ừ, giúp anh tìm tư liệu về người tên Phan Hiểu
Hi, từng học dưới khóa của anh, anh muốn tư liệu hiện tại của cô ta,
cũng giúp anh tra thử những người tiếp xúc với Vu Thiến trong thời gian
gần đây, càng kỹ càng tốt.” Cung Thụy Thần không nói thêm lời vô nghĩa
nào cùng cậu ta, đi thẳng vào vấn đề. Gia đình Trần Minh Hiên chuyên
kinh doanh chế tạo về máy móc điện tử, công nghệ cao, cũng đã thành lập
phát triển máy nghe trộm, máy theo dõi linh tinh này nọ. Cho nên những
chuyện muốn tìm người, tìm tư liệu này so với thám tử chuyên nghiệp còn chuyên nghiệp hơn nữa.
“Phan Hiểu Hi, Vu Thiến là ai?
Nghe giống tên của phụ nữ, anh hai muốn điều tra hai người này làm gì?
Không sợ chị hai ghen à?” Trần Minh Hiên còn chưa hiểu được chuyện gì,
mơ màng trêu chọc anh.
“Ít nói nhảm đi, nói cậu tra thì
cậu cứ tra đi, nhanh có tin tức cho anh, còn cậu kiềm chế lại một chút
đi, nhớ kỹ đến ngày tám phải trả tự do cho thư ký của anh.” Nói xong
không chờ cậu đáp lời liền tắt điện thoại để cho Trần Minh Hiên bên kia
máy giận đến độ khóc hu hu...
Anh vừa lo liệu ổn thỏa
việc này thì liền nhận được điện thoại của vợ yêu gọi đến nói anh đến
đón cô về, bởi vì chưa đi quá xa cho nên anh quay lại cũng rất nhanh.
Lăng Nhược Tịch tự đi đến mở cửa xe đi vào, Cung Thụy Thần giả vờ như không
có chuyện gì hỏi: “Sao vậy? Sao tự nhiên lại không làm việc?”
Lăng Nhược Tịch nhịn không được, oán giận nói: “Em cũng không biết là em đã
làm gì sai, mà em cũng không biết mình sai cái gì luôn, tự nhiên nói
không có tâm trạng làm việc rồi bảo em về nhà”
Cung Thụy Thần không kiềm chế được nụ cười, giả vờ giả vịt an ủi cô: “Đừng để
bụng nữa, có lẽ giống như anh ta nói thì sao, tự nhiên tuột cảm xúc nên
không muốn làm việc, người làm nghệ thuật là những người đầy cảm xúc,
càng làm cao thì lại càng nhiều cảm xúc mà.”
“Có thể là vậy...” Lăng Nhược Tịch nửa tin nửa ngờ.
“Được rồi đừng nghĩ nữa, dù sao bây giờ cũng không đi làm, anh đưa em đi
chơi.” Cung Thụy Thần không muốn cô đặt tâm tư lên chuyện này, vì vậy vỗ vỗ tay cô nói sang chuyện khác.