Sáng sớm trời vẫn lạnh như cũ, Cung Thụy Thần mở
mắt ra, cảm thấy đau đầu như búa bổ, bao tử một hồi co thắt, không ngừng trào lên cổ họng, anh nhanh vùng dậy, nghiêng ngã chạy vào nhà vệ sinh, gục trên bồn cầu “Ọc” một cái nôn ra.
Cảm giác như ói
tận mật xanh, lại nôn khan vài cái mới ngưng, khổ sở như muốn chết đi
sống lại, ngồi trên sàn nhà vệ sinh, nói vọng ra ngoài: “Nhược Tịch,
nước.”
Gọi xong anh lập tức nhận ra không đúng, trong
phòng chỉ còn mỗi mình anh, chuyện ngày hôm qua tất cả liền quay lại.
trong lòng chua xót từng cơn, cưỡng ép bản thân đứng lên, tựa vào bồn
rửa mặt, đưa tay vốc nước súc miệng.
Lấy lại chút tinh
thần, rồi mới rời phòng vệ sinh, nhìn dấu vết trên giường lớn, cũng chỉ
có mình anh ngủ ở đây, phòng khách, phòng bếp đều không có người, không
thấy được bóng dáng cô đâu, trong lòng Cung Thụy Thần thấy trống trãi,
giống như đã bị lấy đi mất một cái gì đó, rất khó chịu.
Thoái chí ngồi trên sô pha, đột nhiên thấy một tờ ghi chú, gấp gáp cầm lên
lại thấy: Em về nhà mẹ đẻ, ngày mai chờ anh có thời gian làm thủ tục,
thì liên lạc bằng điện thoại.
Cô ấy thật sự muốn ly hôn! Suy nghĩ này làm cho anh càng thêm tức giận, đem tờ giấy trong tay vò
nát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lăng Nhược Tịch, rốt cuộc em có yêu
anh không? Sao có thể nhẫn tâm như vậy, chẳng lẽ anh không có một chút
gì đáng để em lưu luyến.”
Ngày hôm qua trong lúc nhất
thời tức giận điên cuồng mới nói chuyện ly hôn, nhưng anh không thật sự
muốn ly hôn, nhưng cô lại trở về nhà mẹ đẻ ngay trong đêm, chẳng lẽ lại
gấp rút muốn rời xa anh như vậy, anh thật sự làm cho cô khó chịu đến như thế sao?
Anh nhớ rõ ràng hồi tối qua mình uống say, sau đó cô đến đón anh về nhà, còn ghé tai anh thì thầm, thân thiết hỏi anh
có khó chịu không, còn giúp anh uống trà nóng, trong mắt cô chỉ toàn là
sự quan tâm yêu thương không thể lừa được ai. Chẳng lẽ tất cả chỉ là ảo
giác của anh, hay anh nằm mơ, cô chưa từng về nhà? Cung Thụy Thần nghi
hoặc bản thân.
Anh lấy di động ra muốn gọi cho cô hỏi cô thử rốt cuộc cô đang nghĩ gì, nhưng số máy hiện ra anh lại do dự, không biết nên nói gì với cô? Ép hỏi cô chuyện với người đàn ông kia, hỏi cô
cuối cùng là yêu ai? Tự tôn khiến anh không thể nào mở miệng được và anh cũng sợ câu trả lời. Cung Thụy Thần tự giễu cười nhẹ, không nghĩ đến
một ngày anh cũng biết ‘Sợ’, cũng chỉ vì một cô gái nhỏ không yêu anh,
thật sự rất buồn cười.
Cầm di động ngẩn ngơ một hồi, phút chốc chuông điện thoại làm anh bừng tỉnh, theo tự nhiên bắt máy.
Là thư kí Trần gọi cho anh, hỏi anh khi nào đến công ty, mọi người đang
chờ anh trong cuộc họp. Anh ngẩng đầu thấy thì ra đã trễ như vậy, chín
giờ rưỡi sáng nay có cuộc họp vậy mà anh lại trễ.
Nói với cô dời cuộc họp lại sau một giờ rồi tắt máy, miễn cưỡng dựng lại tinh thần, ánh mắt vô tình thấy trên bàn ăn có gì đó.
Anh vội vàng bước qua, liền nhận ra đó là một chén canh, phía dưới còn có một tờ giấy:
Đây là canh giải rượu, thức dậy, nhớ uống nóng, về sau đừng uống nhiêu như vậy nữa, đối với cơ thể sẽ không tốt.Cung Thụy Thần xem xong trong lòng ngập tràn vui vẻ, thì ra tối qua không
phải mơ, thật sự là cô đã đến đón anh, cô còn cố ý chuẩn bị canh giải
rượu cho anh. Biết cô còn quan tâm mình, trong lòng Cung Thụy Thần thấy
ấm áp, ngoan ngoãn mở lò vi sóng, đem canh giải rượu làm nóng lại rồi
uống.
Ngẫm nghĩ lại rồi gọi một cuộc điện thoại ra
ngoài: “Alo, Kinh thiếu? Là tôi, Cung Thụy Thần…Đúng vậy, đã lâu không
gặp, ừm, ngày nào đó tụ hợp một bữa đi…Được, cứ định như vậy nhé, ừm,
hôm nay gọi cho cậu chủ yếu là muốn cậu giúp tôi một chuyện…. Giúp tôi
kiểm tra một người tên Lăng Nhược Tịch, ngày hôm qua có đến bệnh viện
các cậu khám bệnh hay làm gì? Có kết quả phiền cậu nhắn sang giúp tôi,
đúng, chính là chuyện này, cảm ơn, được… Hẹn gặp lại.”
Ngày hôm qua dường như anh đã quá nóng nảy, bây giờ tỉnh táo suy nghĩ lại
một chút, có lẽ vợ chỉ trùng hợp gặp người đàn ông kia, cũng không phải
cố ý trốn mình đi gặp anh ta, cho nên anh cần tỉnh táo làm rõ ràng
chuyện này, miễn đừng để cho hiểu lầm khiến bản thân làm ra chuyện phải
hối hận.
Tâm trạng Cung Thụy Thần hôm nay không được
tốt, lúc họp anh liên tục xao nhãng, hai chạn lông mày cứ chau lại suốt, chưa từng giãn ra, làm cho giám đốc phòng kế hoạch run như cầy sấy,
thời tiết nóng lạnh thế này sợ mình lại gây ra chuyện vô ý đánh trúng
băng hỏa sơn.
Cũng may, băng hỏa sơn hôm nay tuy
rằng tâm trạng không tốt lắm, nhưng cũng không bùng nổ, chỉ ném trả về
mấy cái kế hoạch bắt họ làm lại, rồi nhanh chóng cho tan họp. Mấy "bạn"
giám đốc chủ quản thấy vậy mới dám thở ra, nhanh chóng thu dọn này nọ,
chạy nhanh còn kịp.
Cung Thụy Thần quay về văn phòng,
vội vàng mở máy tính, mở hộp thư ra, hiệu suất của Kinh thiếu thật
nhanh, lập tức đã gửi tài liệu đến.
Cung Thụy Thần sau
khi xem xong, mặt mày nhăn nhó cũng liền giãn ra, quả nhiên anh đã hiểu
lầm cô rồi, thật sự cô chỉ trùng hợp gặp người kia thôi. Thì ra cô đến
khám bệnh, nhưng đứa ngốc này sao lại không nói với anh? Còn muốn lén
lút một mình đi chứ, làm cho anh hiểu lầm lại không nói, còn thiếu chút
nữa xảy ra chuyện lớn. Tử cung có vấn đề thôi, tỷ lệ mang thai thấp hơn
người bình thường một chút, cũng không phải là không có thai được. Mà có nói cả đời không sinh con được thì anh cũng không quan tâm, chỉ cần có
cô với anh là tốt rồi.
Bây giờ Cung Thụy Thần thật sự
rất muốn gặp cô, muốn đem ý nghĩ trong lòng nói ra cho cô biết, vì thế
liền gọi thẳng cho hai người vệ sĩ kia, sau chuyện hôm qua, anh muốn
lôi người cố ý gây tai nạn cho cô ra anh sáng, cho nên liền để hai
người vệ sĩ đó chuyển thành âm thầm bảo vệ, như vậy cô cũng không dễ lén lút bỏ trốn, cho nên muốn biết cô đang ở đâu, chỉ cần hỏi người đang âm thầm theo cô là được.
Điện thoại rất nhanh được nối,
biết cô bây giờ đang ở chỗ làm, Cung Thụy Thần liền cầm chìa khóa xe mở
cửa đi ra ngoài, nói với thư kí Trần là anh có việc cần làm, cuộc họp
chiều này đổi thành ngày khác, sau đó liền vội vàng chạy đến ‘Thời trang Hoàn Vũ’. Anh cần phải dỗ dành mang vợ yêu về nhà, bằng không anh sẽ
không có cách nào yên tâm làm việc được.