“Anh...” Cung Thụy Thần giờ mới nhớ đến mục đích
mình đến đây, anh không phải đến để cãi nhau với cô. Mà anh đến để làm
hòa. Nhưng chuyện trước mắt này, tức giận trong anh còn chưa tan, vốn
định nói lời tốt đẹp nhưng lại nói không ra lời, nhất thời thấy ấm ách.
Rầu rĩ nói: “Trong thời gian này anh rất bận, không có thời gian đi làm
thủ tục. Chuyện này mình nói sau đi.” Nói rồi trong lòng thòng theo một
câu:
cả đời này cũng không rảnh để ly hôn.Lăng
Nhược Tịch tự hiểu là anh đang từ chối, thật sự anh cũng không nghĩ muốn ly hôn với cô, trong lòng cô lại chua chát, sao cô có thể rời bỏ anh
được, nhưng cô thấy thật mệt mỏi, dường như bất kể cô cố gắng như thế
nào cũng không thể thấy được tương lai của hai người.
Trước đây cô luôn lo sợ không biết đến bao giờ anh sẽ lại giống như đời trước đi yêu thương người khác, sau đó sẽ rời bỏ cô, khó khăn thuyết phục bản thân phải tin vào tình yêu, phải tin vào anh, bây giờ đổi lại chính là
anh không tin cô.
Chuyện đứa bé kia đã làm cho cô chịu
một cú sốc quá lớn, thêm những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây khiến cô
lao lực quá độ, đã mất đi ý chí đấu tranh.
Cung Thụy
Thần là con trai độc nhất Cung gia, nghĩ đến chuyện nếu ba mẹ chồng biết cô không thể sinh con (Trước khi sống lại cô không thể mang thai, cho
nên theo bản năng cô cũng sẽ nghĩ bây giờ cũng không có) Tất nhiên sẽ
gây ra sóng gió, cô sống không đành lòng nhìn anh khó xử, lại không thể
chấp nhận anh có người phụ nữ khác, cho nên rời khỏi anh chính là lựa
chọn tốt nhất.
Cứ như vậy chia tay nhau, để anh không
biết bất cứ điều gì sẽ tốt hơn, tuy sẽ làm anh đau lòng một thời gian,
nhưng thời gian sẽ chữa được mọi vết thương.
Cô tin bản
thân mình có thể chịu được, dù sao cô đã không còn là cô bé đòi sống đòi chết vì thất tình nữa rồi. Mà anh, anh sẽ có rất nhiều người tranh
nhau muốn an ủi.
Lăng Nhược Tịch, cuối cùng cũng quyết tâm, cố nén khổ sở, mở miệng nói: “Cung Thụy Thần, chúng ta....”
Thấy cô nhìn mình với ánh mắt ưu thương như vậy, trong lòng Cung Thụy Thần
căng thẳng, lại dự cảm không tốt, lời cô muốn nói chắc chắn là lời anh
không muốn nghe. Sợ lời nói từ miệng cô đi ra sẽ không còn cách cứu vãn, vì vậy mạnh mẽ cắt lời cô: “Được rồi, tạm thời cứ như vậy. Anh có việc, đi trước đây” Nói xong bước đi cũng không quay đầu lại.
Bị anh cắt lời, cô cũng không còn quyết tâm, dũng khí cũng tiêu tán, để mặc anh ra về. Cô vừa buồn phiền vừa cảm thấy may mắn.
Đứng trước cửa công ty ngây ngốc một hồi, mới nhớ ra Thượng Kiệt còn đang
đợi mình, cô nhanh chân chạy thẳng lên phòng làm việc.
Lúc đợi cô lên, Abne vàThượng Kiệt hầu như đã xác định gần xong cơ bản hợp
đồng, hoàn toàn nhượng một bước, Thượng Kiệt không còn yêu cầu Lăng
Nhược Tịch đến làm trợ lý cho mình nữa, nhưng chỉ hi vọng cô có thể đến Paris với mình.
Bởi vì toàn bộ thiết kế trong show
diễn, có rất nhiều bản do cô sửa chữa, đối với show diễn lần này, những
trang phục cần đến, cô chính là người hiểu rõ nhất, cho nên Abne vốn
định đưa cô theo, cho nên điều này giữa anh và Thượng Kiệt không mưu mà
hợp, bây giờ chỉ chờ Lăng Nhược Tịch gật đầu là có thể ký kết.
Lăng Nhược Tịch vừa lên đến, Thượng Kiệt bèn hưng phấn lôi kéo cô, hỏi ý cô, cô vừa nghe đến chuyện đi công tác Paris trong ba tháng thì có chút do
dự, nhưng lại nghĩ, như vậy cũng tốt, cô có thể mượn cơ hội này để khai thông một số việc. Vì vậy gật đầu đồng ý.
Thấy cô đồng
ý, Thượng Kiệt vui vẻ ký hợp đồng, chủ quản thiết kế rốt cuộc cũng bắt
tận tay được người mẫu nam chính, trong lòng mừng rỡ, tuyên bố đêm nay
sẽ đi liên hoan, mời cả Thượng Kiệt, địa điểm là nhà hàng nổi trên
tàu, ăn hải sản.
Tâm tình không tốt nên Lăng Nhược
Tịch không muốn đi, nhưng không thể từ chối được nhiệt tình của Thượng
Kiệt, nói nếu cô không đi thì anh cũng không đi, còn nói là rất tốt, anh có thể mời cô đi ăn cơm, chỉ có hai người họ.
Lăng
Nhược Tịch thấy như vậy càng tệ hơn, nếu để cẩu tử (chó săn = phóng
viên) thấy được, không chừng lại ra cái thông tin gì, rơi vào đường cùng cô đành phải nhận lời. Nhưng bữa cơm dùng đến một nửa cô liền hối hận,
Thượng Kiệt đối với cô, vô cùng nhiệt tình, không ngừng gắp rau, nói
chuyện với cô, dẫn đến những người khác không ngừng dùng ánh mắt đầy ý
tứ nhìn cô, có điều cô đã rất quen, ghen tị, khinh thường, chán
ghét.... Ánh mắt như vậy làm cho cô thấy áp lực đến khó thở, thậm chí ăn đồ ngon cũng trở nên đắng nghét như ăn phải sáp.
Mà Thượng Kiệt trở thành điểm chú ý của người khác, sớm đã thành thói
quen, đối với những chuyện này coi như không biết không thấy. Vừa ra
khỏi cửa đã gặp phải Phương Quan Lâm từ bên kia đi đến, không ngờ gặp
cậu ta ở đậy, cô có chút ngạc nhiên, lại nghĩ nhà hàng này cũng là sản
nghiệp của cậu, cậu có mặt ở đây cũng không có gì lạ cả.
Hai người chạm mặt, cô muốn giả vờ không thấy cậu cũng không được, chỉ có thể gượng cười với cậu một cái.
‘A... Chị hai, sao chị ở đây, đi với anh hai sao?” Không có ai nói với anh
là Cung Thụy Thần sẽ mang vợ theo, Phương Quan Lâm cảm thấy bất ngờ, nên hỏi cô.
“Không phải, công ty tôi liên hoan ở đây, tôi đến cùng đồng nghiệp.” Lăng Nhược Tịch thuận miệng trả lời.
“A, em đã nghĩ sao chị đến mà không ai nói với em, đúng rồi chị hai, anh
hai đang ở đây, ngay sát bên nè, theo em qua gặp anh đi.” Anh vừa tới đã nghe người báo, anh hai đến đây bao phòng, ngây ngốc ngồi trong đó rất
lâu rồi, uống rất nhiều rượu, lại còn nổi điên nữa, người phục vụ nói
nghe thấy có âm thanh ném đồ đạc bên trong. Anh lo lắng nên mới chạy đến xem thử, lại không ngờ gặp được chị hai, anh yên tâm, không ngờ hai
người lại đi riêng lẻ, có điều anh khẳng định, có chị hai đến, anh hai
chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, với lại lửa to cỡ nào cũng dập được,
quán nhỏ của anh có thể may mắn tồn tại được rồi ~~
“Ách...” Lăng Nhược Tịch không ngờ Cung Thụy Thần cũng ở đây, sau chuyện hồi
chiều, cô bây giờ có chút không muốn gặp anh, vì thế do dự từ chối:
“hay là không cần đi, đồng nghiệp còn chờ tôi, tôi về đó trước.”
“Đừng... Chị hai, theo em vào xem một chút, nhanh mà.” Vì cái quán nhỏ của
mình, Phương Quan Lâm sao có thể để cô chạy, tìm đủ mọi cách đưa cô qua
đó.
Lăng Nhược Tịch hết cách đành nhận lời, Phương Quan
Lâm đi trước dẫn đường, đứng ở cửa phòng bao, nghe thấy tiếng chén đĩa
rơi vỡ truyền đến.
Phương Quan Lâm nghe thế liền co rúm
người lại, gõ gõ cửa, sau đó lớn giọng nói: “Anh hai, chị hai đến tìm
anh.” Nói xong quả nhiên bên trong liền im lặng, thấy vậy mới dám lấy
hết gan ra mà mở cửa vào.
Mùi rượu ập đến, gay đến mức
làm cho Lăng Nhược Tịch không khỏi cau mũi, lướt qua Phương Quan Lâm
nhìn vào trong, đúng lúc gặp ngay ánh mắt Cung Thụy Thần.
Cung Thụy Thần mở to đôi mắt mông lung say lờ đờ, cẩn thận nhìn, cuối cùng
nhận ra vợ yêu, lập tức nghiêng ngả đứng lên, lảo đảo đi về phía cô.
“Cẩn thận.” Lăng Nhược Tịch lo lắng anh không cẩn thận, trượt chân sẽ bị
những mảnh thủy tinh trên sàn nhà đâm trúng, nhanh bước lên dìu anh.
Cung Thụy Thần thuận thế cô ôm vào lòng chặt chẽ không buông, thì thào bên
tai cô: “ Em là của anh, cả đời này em đều là của anh, ai cũng đừng nghĩ cướp em đi.”
Lăng Nhược Tịch nghe vậy lòng đầy đau đớn, nước mắt không cầm được liền chảy dài, trong lòng yên lặng đáp: Không
có ai muốn cướp em đi mất, chỉ là em sợ không có cách nào cho anh hạnh
phúc, cho nên muốn buông tay.
Nhưng lời này cô không nói ra, chỉ yên lặng để mặc anh ôm. Thấy cô im lặng lại càng làm cho anh
bất an. Giống như muốn chứng minh điều gì đó, anh đột nhiên nâng cằm,
rồi vội vàng cúi đầu hôn lấy miệng nhỏ nhắn của cô.
Lăng Nhược Tịch sửng sốt, Phương Quan Lâm vẫn còn ở đây, người này sao lại
đột nhiên muốn thương cô chứ. Cô thật thấy ngượng ngùng ‘ưm ưm’ lên
tiếng phản đối.
Nhưng cô càng như vậy thì anh càng ôm
chặt hơn, hôn càng sâu hơn, dùng sức nuốt hết lời của cô, giống như muốn nuốt hết toàn bộ cô vào miệng vậy.
Phương Quan Lâm thấy thế vội trốn ngay ra ngoài, cũng rất tri kỉ đóng cửa lại giúp họ, anh
nghĩ ở đây chắc hết chuyện của mình rồi, nhấc chân định chạy trốn, do dự một chút liền quay lại, sợ mấy người kia không có mắt, quấy rầy chuyện
tốt bên trong, anh quyết định làm người tốt, nên đứng canh cửa cho họ
vẫn hơn.
Lăng Nhược Tịch bị anh hôn đến loạn, không biết nên từ chối hay nhận lấy, tay Cung Thụy Thần luồn vào mái tóc mềm mại
của cô, làm cho nụ hôn này càng thêm sâu hơn, mãi đến khi cô thấy thở
không nổi nữa, vỗ mạnh lưng anh, ý bảo anh buông ra, như vậy Cung Thụy
Thần mới chịu rời môi cô ra, thở mạnh đắc ý nói: “Em vẫn còn cảm giác
với anh phải không? Thế gian này sẽ không có người đàn ông nào mang đến
cho em cảm giác thỏa mãn giống anh đâu, em không bỏ được anh đúng
không?”
Lăng Nhược Tịch nghe vậy tức đến suýt cười ra
tiếng, anh xem cô thành cái gì, dâm phụ sao? Vì vậy cô ý chọc giận anh:
“Cái này cũng chưa chắc, đợi tôi thử qua rồi nói cho anh biết.”
Lăng Nhược Tịch chỉ là giận dỗi thuận miệng nói bừa, không nghĩ sẽ chọc phải tổ ong, trong mắt anh lập tức bùng lên ngọn lửa giận dữ, nét mặt âm
trầm gằn từng chữ: “Em, đời này cũng đừng có mơ.” Vừa nói, vừa cúi đầu
hung hăng hôn kín cái miệng làm người tức giận kia, đồng thời cởi bỏ
quần áo của cô.