Cung Thụy Thần đang vui vẻ cở nào, sao có thể
chấp nhận chuyện cô không cho chứ, cô càng từ chối thì càng tăng thêm
thú tính trong anh, anh bèn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô dùng sức va
chạm, mạnh mẽ đòi hỏi khoái cảm từ cô: “Em hãy xin anh cắm vào đi, hãy
xin anh dùng sức làm mạnh hơn đi, nhanh nói đi em.”
Anh
ép buộc cô, bàn tay từ trên mặt cô dời xuống dưới, đến nơi hai người ân
ái dính chặt vào nhau, niết mạnh nụ hoa mẫn cảm của cô, nhìn cả người cô vì sung sướng mà cong lưng lên, anh gần như dùng sức mạnh ngang ngược
tàn phá cánh hoa mềm mại đó, rất vừa lòng nhận lấy sự co thắt của hoa
bởi vì sung sướng mà thít chặt hơn nữa.
“Xin anh, làm em đi, dùng sức cắm mạnh vào em …huhu…” Lăng Nhược Tịch bị tra tấn khóc
nấc lên, vừa thẹn vừa giận lại không có sức chống cự cứ mặc anh mượn
rượu tàn sát bừa bãi trên cơ thể mình.
Thấy cô đã chịu
nghe lời, Cung Thụy Thần vừa lòng nâng môi cười khẽ, đồng thời đâm thật
mạnh vào hoa huyện mẫn cảm đó, gậy th*t to lớn mỗi lần ra vào đều mang
theo dịch mật yêu đương vẫy ra ngoài, làm sô pha bên dưới thấm ướt một
mảnh.
Hoan ái kịch liệt nối tiếp nhau, cũng không biết
qua bao lâu, Lăng Nhược Tịch đã bị anh đòi hỏi cuốn lấy muốn hôn mê rồi, người đàn ông phía sau cuối cùng cũng gầm lên một tiếng mang hết tinh
dịch nồng đặc bắn sâu vào trong cô, Lăng Nhược Tịch bị nóng ấm tràn vào
làm cả cơ thể run run. Theo sau là một vật thể nặng nề đè ép xuống dưới, toàn bộ người cô nằm trên ghế sô pha, bên tai tất cả đều là hơi thở dốc dồn dập của anh, thỉnh thoảng anh thì thào lẩm bẩm: “Lăng Nhược Tịch,
cả đời này em là của anh, đừng mơ rời khỏi anh."
Trong
lòng Lăng Nhược Tịch rối rắm tơi bời, lo lắng chỉ muốn chạy trốn, lại
không có chút sức lực nào, chỉ có thể mặc anh đè ép, qua hồi lâu, người
bên trên cũng im lặng không nói, chỉ có tiếng hít thở đều đều.
Lăng Nhược Tịch lúc này mới biết anh đã ngủ quên, sau khi hung hăng hiếp đáp cô lại ngủ ngon lành, Cái này làm cô giận càng thêm giận, giãy giụa
muốn đẩy anh xuống, bởi vì tay bị trói cô không thể dùng kiềm sức được
vùng vẫy hồi lâu mới xốc người Cung Thụy Thần lên được, nhưng sô pha thì có hạn, cô lại nằm hết chỗ rồi cho nên Cung Thụy Thần cả người cứ vậy
mà ngã lăn thẳng xuống đất.
Cũng may sô pha không cao,
hơn nữa anh lại đang say rượu, cộng thêm vừa mới hoan ái kịch liệt, thể
lực hao tổn, cho nên Cung Thụy Thần cũng không tỉnh dậy, chỉ lật người
lại ngủ tiếp.
Lăng Nhược Tịch giận đến nổi muốn đá hai
chân anh, nhưng vô tình lại thấy trên lưng anh có dấu xanh tím rõ to,
trong lòng căng thẳng, đoán đây có thể là do hai ngày trước anh vì cứu
cô nên để lại, trong lòng vừa thương vừa giận, anh cứu cô ngay cả mạng
cũng không cần, vậy mà lại không chịu tin cô dù chỉ một chút. Xem ra
chia tay vẫn tốt hơn, anh tỉnh lại thì chỉ chịu dày vò. Nghĩ vậy trong
lòng thêm đau xót, nước mắt không ngăn được chảy dài.
Đã khóc thì không dừng được, từ nức nở dần dần thành khóc ra tiếng, giống
như muốn mượn chuyện này để giải toả hết những uất ức và không đành của
cô.
Phương Quan Lâm mặt đỏ tim đập chịu đựng đứng canh
bên ngoài hồi lâu, trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rĩ nỉ
non cùng hơi thở dồn dập làm cho anh hoảng sợ kinh hồn, nếu để anh hai
biết được chuyện cậu đứng góc tường nghe trộm, thế nào cũng ban cho cậu
tội chết, nhưng cậu lại không dám đi xa, nếu có người không có mắt xong
vào thấy chuyện không nên thấy, thì cũng chỉ có con đường chết.
Phòng cách vách cũng đi ra ngoài tìm chị hai, đều bị cậu lấy cớ ‘ Chị dâu có
việc về trước’ cho qua chuyện. Cũng may là người của công ty anh cả,
cũng coi như gặp qua vài lần, đối với lời cậu nói cũng vô cùng tin tưởng và không hỏi nhiều, nếu không chuyện hôm nay sẽ không dễ dàng xử lý như vậy đâu… Hu hu…Oan uổng quá đi mất, đây đúng là tai bay vạ gió mà.
Khó khăn lắm tiếng động bên trong mới dừng lại, cậu nhìn thời gian đánh giá một chút, dù anh hai có say lắm thì cũng không quá chậm trễ, đợi người
hồi lâu không thấy chỉ nghe được tiếng khóc nho nhỏ.
Tim anh treo lên tận cổ, lấy hết can đảm tới gõ cửa, cách lớp ván cửa hỏi: “Anh hai, chị dâu, em có thể vào được không?”
Trong giây lát nghe được giọng Phương Quan Lâm, khiến Lăng Nhược Tịch hoảng
sợ, bây giờ cả người cô đang trần trụi, tay thì bị trói, Cung Thụy Thần
quần áo cũng không chỉnh tề, sao có thể gặp người được. Vì vậy cô nhanh nói vọng ra ngoài cửa “Không được, đợi chút, đợi một chút.”
“Được, em đợi ngoài cửa.” Nghe thấy giọng Lăng Nhược Tịch, Phương Quan Lâm mới yên tâm, lại lui về phía sau hai bước, nghiêm túc chờ ngoài cửa.
Biết anh không tùy tiện đi vào, Lăng Nhược Tịch thoáng thả lỏng, nhanh tay
lau nước mắt, sau đó đứng dậy nhặt một mảnh vở thủy tinh, cắt caravat
trên tay. Lấy khăn giấy trên bàn lung tung lau sạch chất dịch giữa hai
chân, rồi mặc đồ vào cho cả hai.
Lại giúp Cung Thụy Thần mặc quần áo lại, kéo kéo tóc, xong rồi mới chịu ra mở cửa.
Phương Quan Lâm cũng là người hiểu biết, đi vào cũng không hỏi gì vì sợ cô xấu hổ, nói thẳng: “ Chị dâu, trời không còn sớm, em đưa chị với anh hai về nhà.”
Thấy Lăng Nhược Tịch gật đầu, cậu mới nâng Cung Thụy Thần lên, lấy tay anh vòng qua cổ mình, giúp anh ra ngoài….
Sáng sớm hôm sau, lúc Cung Thụy Thần tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau không
chịu nổi, anh nhớ hôm qua lại đi uống rượu, hình như có gặp Lăng Nhược
Tịch, hình như đã cùng cô yêu điên cuồng một phen, còn những chuyện sau
nữa thì không nhớ rõ ràng.
Anh lên lầu xuống lầu tìm một lần, cũng không thấy bóng Lăng Nhược Tịch đâu, trên bàn cũng không để
canh giải rượu cho anh, điều này làm anh nghi ngờ, chuyện tối qua lá sự
thật hay chỉ là giấc mơ.
Cung Thụy Thần ảo não, giật
giật tóc, lết thân đi tắm, khi cởi quần áo anh thấy trên người mình có
dấu vết yêu đương, trong lòng không khỏi vui mừng, xem ra đêm qua, tất
cả là thật, nếu cô không có từ chối sự đòi hỏi yêu thương từ anh, vậy
chuyện hai người muốn bắt đầu lại đã có hi vọng rồi.
Tâm trạng anh tốt hơn, sau đó lấy xe đến nhà mẹ cô, muốn đưa cô đi làm,
thuận tiện, nói lời bóng gió xem thử cô đã nguôi giận rồi hay chưa.