Cung Thụy Thần vừa xâm chiếm đôi môi vừa đưa tay
kéo khóa quần cô ra, xả quần cô xuống tận đầu gối, sau đó cách vải quần
lót, đưa đẩy đụng chạm nhè nhẹ vào đóa hoa của cô.
“Ư ưm ưm....” Lăng Nhược Tịch bị anh kiềm chặt, không chút khe hở nên chỉ có thể rên rỉ thành tiếng, bên dưới cơ thể giống như có đàn kiến cắn lung
tung, khó chịu không thôi. Nơi đó có cảm giác là lạ, giống như phun
tiểu, cô không tự chủ kẹp chặt hai chân.
Cung Thụy Thần
cảm nhận cô đang run rẩy, hai chân cũng vô ý thức kẹp chặt, biết cô đã
động tình, vì thế buông cái miệng nhỏ nhắn của cô ra, tay kia thì cởi
quần áo của cô, cởi luôn bra, đầu thì cúi xuống ngậm chặt lấy một bên
đầy đặn xinh đẹp, dùng sức nhây nhây.
“Đừng...Ưm....”
Lăng Nhược Tịch đưa tay muốn đẩy đầu của anh ra, thì bên dưới hoa môi bị anh nhéo mạnh “ A...” Lăng Nhược Tịch hét lên sợ hãi, toàn thân run rẩy kịch liệt, tay nhỏ lập tức nắm chặt tóc anh, toàn bộ lúc chú ý điều bị
ngón tay đang ở giữa hai chân cô giở trò lưu manh kéo đi, lại không thể
bận tâm chuyện bầu ngực tròn đầy đã bị anh ngậm chặt.
Vì vậy Cung Thụy Thần càng không thèm e dè gì, luân phiên cắn cắn hai đóa
hoa nhỏ trên ngực cô. Hai đóa hoa bị anh dùng lưỡi trêu chọc, từ từ ẩm
ướt, rồi trở nên ướt át tươi mát. Chỉ một lát sau lại đứng thẳng lên,
cứng rắn rất chọc người yêu thương.
Anh vừa lòng ngẩng
đầu lên, thừa lúc cô bị kích thích làm cả người khô nóng mềm yếu vô lực, lột sạch quần áo ướt sũng tùy tiện ném đi, đùa nghịch khắp thân thể cô, từ phía sau ôm lấy cô, vừa hôn cái lưng trơn bóng, vừa tách hai chân cô ra, đưa hai ngón tay đi vào trong huyệt nhỏ của cô.
“Hư... Không cần...” Lăng Nhược Tịch thét lớn, muốn né tránh, lại bị kiềm
chặt, eo không thể động đậy. Vừa rồi khi cởi quần áo cô, anh vừa véo vừa xoa nắn, hoa huy*t sớm đã ướt sũng, ngón tay anh rất dễ dàng đi vào,
anh chậm rãi xoay ngón tay ấn ấn xoa xoa vách tường thịt mềm mại bên
trong hoa huy*t chọc cho cô chịu không được co rút cắn chặt, sau đó
anh bắt đầu kéo hai ngón tay ra vào. Ngón tay ra vào trong hoa huy*t
thật nhanh, cùng mật dịch của cô hòa chung một chỗ, làm cho Lăng Nhược
Tịch sung sướng, khiến cô chịu không nổi cắn môi rên rĩ “Ưm...
Đừng…A~~~”
“Đừng cái gì? Hả?’ Cung Thụy Thần cắn cắn
vành tai cô, khẽ cắn đùa giỡn một chút. “Đừng chậm như vậy? Hay là đừng
chỉ dùng tay? Cục cưng, có muốn cái gì to lớn hơn cắm vào em không, hử?” Lăng Nhược Tịch bị anh trêu mặt ửng hồng, hoa huy*t phía dưới không
chịu nổi co rút thật nhanh, chọc cho Cung Thụy Thần buồn cười thành
tiếng “Cục cưng thật ngoan, chồng đây sẽ thỏa mãn cho em.”
Nói xong liền rút ngón tay ra, ấn mông cô ngồi xuống, thẳng lưng đưa quy
đầu to lớn hướng lên trên đặt nơi cửa hoa huy*t đẩy mạnh đi vào.
“Ưm..” Nước ấm theo miệng hoa huy*t vừa được mở ra tràn vào một ít, Lăng Nhược Tịch giật mình một cái, liền mạnh mẽ đẩy anh về phía sau. Cung Thụy
Thần bất ngờ bị cô ấn vào nước.
“Khụ..” Cung Thụy Thần uống một ngụm nước, anh phun ra, có chút không tin ngẩng đầu nhìn cô, mở lời chất vấn: “Em làm gì vậy?”
Sự cố bất ngờ xảy ra lập tức làm không khí mờ ám trong phòng tắm phá hủy,
nháy máy Lăng Nhược Tịch đã tỉnh táo, từ bồn tắm nhảy ra ngoài, kéo lấy
áo tắm bên cạnh mặc vào, quay đầu nhìn anh chật vật, có chút sợ, ho nhẹ
một cái, nâng mặt nói “Cho anh tỉnh rượu. Tỉnh rồi thì tự mình tắm đi.”
Nói xong chạy trốn mất dạng.
Nhìn cửa phòng tắm đóng
lại, Cung Thụy Thần thất bại, đấm vào mặt nước, cúi đầu nhìn bên dưới có chút hoảng sợ, thật sự là đáng tiếc, chỉ kém chút nữa thành công rồi,
không nghĩ tới, con vịt tới miệng còn để chạy, chuyện này trong quá khứ
không phải cô luôn chìm đắm mê loạn hay sao, hôm nay sao lại tỉnh táo
đến vậy, chẳng lẽ sức hấp dẫn của anh giảm xuống? Cung Thụy Thần nhịn
không được bắt đầu nghi ngờ bản thân. Trái lo phải nghĩ cũng không tìm
được nguyên nhân, anh sợ Lăng Nhược Tịch nhân cơ hội lại chạy trốn, đứng dậy khỏi bồn tắm, quấn khăn tắm ngang hông rồi đi ra ngoài.
Lúc anh từ phòng tắm đi ra, thấy cô đang thay đồ chuẩn bị rời đi, vì thế đi qua, ôm cô từ phía sau, gối cằm lên vai cô, hơi hơi thổi khí làm nũng:
“Vợ ơi, đã trễ vậy rồi, em đừng đi được không?”
“Anh
buông ra. Chúng ta sẽ ly hôn, ở chung như thế này không tốt đâu.” Lăng
Nhược Tịch dùng sức đẩy tay anh ra, muốn thoát khỏi lồng ngực anh.
Cung Thụy Thần nghe cô nói đến chuyện ly hôn, nhịn không được nhíu mày, ôm
chặt lấy cô đồng thời nâng cao giọng: “Anh sẽ không đồng ý ly hôn, đời
này em cũng đừng mơ bỏ anh.”
Nói xong anh lại nhận ra
giọng điệu mình không đúng, sợ Lăng Nhược Tịch nổi giận, liền nhanh hạ
giọng mềm mỏng, ghé bên tai cô dỗ dành: “Vợ ơi, vợ ơi, anh biết là anh
hiểu lầm em, anh sai rồi, anh xin lỗi với em, em tha thứ cho anh được
không? Em cứ vậy ngày ngày ở bên nhà ba mẹ vợ, để cho họ lo lắng không
nói, em còn muốn chạy qua chạy lại, sẽ rất mệt đó. Có thể trở về được
không, anh xin em hết giận, em muốn làm anh thế nào cũng được, mãi đến
khi em vừa lòng thì thôi, được không em?’
Nghe giọng
điệu dịu dàng của anh, lòng Lăng Nhược Tịch ê ẩm, đột nhiên cô nắm bắt
được một vấn đề, có chút không tin tưởng quay lại trừng mắt nhìn anh:
“Cung Thụy Thần, anh vốn không có uống rượu, anh cố ý gạt em để em quay
về có đúng hay không?” Cái gì mà nói cô chạy qua chạy lại, chẳng lẽ cô
không chịu về, anh vẫn sẽ giả vờ say lừa cô về nhà? Cô đã nói, anh uống
nhiều rượu như vậy thì sẽ không nhanh tỉnh lại.
Cung
Thụy Thần bị bóc mẻ, có chút xấu hổ, ho nhẹ một cái: “Vợ ơi, em đừng có tức giận, anh đây chỉ muốn biết em trong lòng vẫn còn có anh hay không thôi, em nói, em còn giận anh, em bỏ về nhà mẹ đẻ ở, anh đau lòng khổ
sở, mỗi ngày đều chạy ra ngoài uống rượu, em không đau lòng sao. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em nói em không thể hối hận cả đời không. Cho
nên, vợ ơi, đừng giận hờn, ầm ĩ với anh nữa được không?”
Khó có khi Cung Thụy Thần ăn nói khép nép như vậy, làm cho Lăng Nhược Tịch
nhịn không được đã mềm lòng, nói gì thì cô cũng sợ anh xảy ra chuyện
ngoài ý muốn, vì thế cứ im lặng.
Cung Thụy Thần thấy cô chịu nghe rồi, vẻ mặt cẩn thận tự hỏi, cũng không thúc ép cô, ôm cô vào lòng, để cho cô từ từ suy nghĩ.
Một hồi sau, Lăng Nhược Tịch ngẩng đầu nhìn anh nghiêm túc nói: “Thụy Thần, bây giờ lòng em rất rối, có một số chuyện phải suy nghĩ thật kỹ một
chút, nên anh cho em thời gian đi.”
“Được, anh cho em
thời gian, em về nhà từ từ suy nghĩ, muốn bao lâu cũng được.” Cung Thụy
Thần thấy thái độ của cô bắt đầu mềm xuống, vì thế không ngừng cố gắng
dụ dỗ cô.
Lăng Nhược Tịch nghe vậy, liền biết anh đang dụ dỗ mình, cho nên trừng mắt nói với anh: “Em muốn đi công tác ba tháng.”
“Em muốn đi công tác ba tháng?” Cung Thụy Thần vừa nghe cô nói đi công tác, lập tức mở to mắt kinh ngạc nói lớn cắt ngang lời cô nói.
“Anh đừng có ngắt lời em, hãy nghe em nói cho hết.” Lăng Nhược Tịch bất mãn vì anh cắt lời mình, lại trừng mắt liếc anh.
Cung Thụy Thần ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không hề lên tiếng. Thấy vậy cô
mới chịu nói tiếp: “Em sẽ dùng khoảng thời gian này suy nghĩ thật kỹ
chuyện chúng ta, mà trong lúc này, anh không được gọi điện cho em, cũng
không được đến gặp em, càng không được ngày ngày ra ngoài uống say, để
em lo lắng. Đợi qua ba tháng, em sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục.”
“Anh không muốn nghe câu trả lời thuyết phục của em, anh muốn em trở về, trở lại bên anh, em phải hứa sau ba tháng liền trở về nhà thì anh sẽ đồng
ý, nếu không khỏi bàn nữa.” Cái gọi là thuyết phục có phải lại phá hỏng
tất cả, Cung Thụy Thần không muốn nhận điều đó. Nhưng muốn anh ba tháng không gọi điện, không được đến gặp, cô đang muốn làm gì? Anh khiến cô
thấy phiền sao, ngày cả giọng nói của cô, anh cũng không được nghe sao?
Lăng Nhược Tịch chịu không sự nổi bá đạo của anh, vì thế cứng rắn nói “Một
là ly hôn ngay bây giờ, hai là chấp nhận điều kiện của em, tự anh chọn
đi."