Thời gian nghỉ trưa, Mac Viễn gọi Nhược Tịch đến, không chút hài lòng lẩm bẩm“Nhược Tịch, em có biết là em đang mang thai hay không, em có thể chú ý một chút hay không, anh thấy em nên nhanh về nước đi, show diễn lần này em cũng không cần tham gia.”
Mạc Viễn cảm thấy mấy ngày này mỗi ngày tựa như năm, vừa bận chuyện công
việc, vừa muốn cẩn thận gắt gao chú ý đến nhất cử nhất động của cô, sợ
cô mà có gì sơ xuất là Cung Thụy Thần sẽ đến tìm anh tính sổ, tuy rằng
quan tâm cô không phải là anh tự trách mà do anh lo lắng chịu không
được.
Thấy dáng vẻ lo lắng của anh, Lăng Nhược
Tịch nhanh tiếng giải thích “Anh trai, em biết anh quan tâm em, nhưng
em thật sự cẩn thận mà, so với ngươi khác, em mong muốn đứa bé này đến
cỡ nào, cho nên em sẽ bảo vệ nó thật tốt. Hiện tại, mỗi ngày em đều giữ
cho mình tâm trạng thật tốt, ăn được, ngủ ngon, anh xem em đã thay cả
giày đế bằng rồi, sợ mang giày cao gót sẽ ngã mất.”
Cô
thật sự rất cẩn thận, anh trai quá khẩn trương, anh đã như vậy thì cô
cũng đoán được Cung Thụy Thần thế nào, sau khi biết sẽ đem cuộc sống của cô thê thảm đến đâu.
Nghĩ đến việc sắp bị bắt nằm trên
giường mấy tháng trời, Lăng Nhược Tịch không khỏi co rúm người lại, nói
tiếp: “Đợi show diễn lần này kết thúc, em sẽ từ chức, về nhà chuyên tâm
dưỡng thai, hơn nữa có lẽ không đi làm một thời rất dài, cho nên em nghĩ phải hết sức cố gắng làm tốt công việc lần này, như vậy em sẽ không
tiếc nuối, vì vậy, anh trai, xin anh, để cho em cố gắng hơn một tháng
nữa được không? Em cam đoan có thể tự chăm sóc bản thân mình, hơn nữa
bác sĩ cũng nói, thân thể em khỏe mạnh, không có vấn đề gì. Nói phụ nữ
có thai nên vận động nhiều, như vậy khi sinh con sẽ thuận lợi không khó
sinh.” Show diễn lần này, cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cô thật sự
muốn chính mắt mình nhìn thấy sự thành công của nó.
Lăng Nhược Tịch lôi kéo tay áo của Mạc Viễn, vẻ mặt đầy chờ mong nhìn anh,
Mạc Viễn nghe cô nói như vậy cũng mềm lòng, anh hiểu rõ vì show diễn này cô đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cũng không kém gì anh, nên nói: "Em có
thể ở lại, có điều em phải đồng ý với anh, sau này làm việc nhất định
phải thật cẩn thận hơn nữa, không được chạy, ngay cả đi cũng phải chậm
rãi nhẹ nhàng.”
Theo lời Mạc Viễn, thì không hề có ý
muốn bảo cô về nước, Lăng Nhược Tịch gật đầu thật mạnh, điều kiện gì cô
cũng chấp nhận hết, sau đó cô thật sự đã rất cẩn thận, trên sách cũng
đều nói phụ nữ có thai, có thể chạy bước nhỏ hoặc là đi nhanh, nhưng anh trai đã lo lắng thái quá.
Mạc Viễn tuy đồng ý cho cô ở
lại, có điều vẫn đem lượng công việc của cô giảm xuống thấp nhất. May là show diễn cũng đã gần kết thúc, cô chỉ cần phối hợp điều chỉnh phần
cuối là được, mà Thượng Kiệt cũng đi vào trạng thái làm việc cho nên
không có thời gian đến tìm Nhược Tịch chơi. Cho nên còn lại hơn một
tháng, Lăng Nhược Tịch rất chi là vô cùng thoải mái.
Ba tháng vội vàng trôi qua, show diễn thời trang cuối cùng cũng kết thúc,
trước khi về nước, Mạc Viễn đã tặng cô món quà lớn, anh đã lén lút đưa
bản thiết kế của cô đi tham gia cuộc thi thiết kế thời trang, không ngờ
là đoạt được giải cao nhất. Khi Lăng Nhược Tịch cầm được thư báo thưởng, vui mừng đến nổi muốn nhảy dựng lên, làm cho Mạc Viễn sợ đến mức ầm ĩ
muốn cô bình tĩnh thật bình tĩnh.
Bởi vì lễ trao giải sẽ tổ chức vào một tuần sau, cho nên Lăng Nhược Tịch muốn ở lâu thêm một
chút, bởi vì show diễn thời trang, nên công ty vì thấy họ trong khoảng
thời gian này quá vất vả cho nên để mọi người được nghỉ phép hai tuần,
Mạc Viễn không có việc làm, lại lo lắng cô chỉ có một mình ở đây, cho
nên quyết định ở lại cùng cô.
Cung Thụy Thần ngàn tính
vạn tính, ba tháng khó khăn đã vượt qua, nhưng Lăng Nhược Tịch lại đột
ngột gửi tin cho anh nói sẽ về trễ một tuần vì muốn tham gia lễ trao
giải.
Cung Thụy Thần thất vọng lại buồn bực, gọi điện
thoại cho Vũ Khinh Phàm oán giận, lên án công ty bọn họ không có việc gì làm bèn bày cái lễ trao giải này nọ, đây không phải muốn cho anh ngộp
chết à.
Không ngờ tới là Vũ Khinh Phàm cũng không hề
biết có chuyện này, gọi điện thoai qua mới biết được người của bộ phận
thiết kế đã về hết, chỉ có hai người bọn họ ở lại. Cung Thụy Thần vừa
nghe xong dấm chua không giữ được phun trào, giận đến độ muốn ném cả
điện thoại.
Lăng Nhược Tịch tham gia xong buổi trao
giải, gấp chờ không được mua vé máy bay trở về nước, cô gọi cho Cung
Thụy Thần đến đón, nhưng Cung Thụy Thần vốn đang dỗi nên chỉ cho lái xe
đến đón cô, còn mình thì gọi hết mấy ban giám đốc bộ phận lên mở cuộc
họp.
Nhưng gần đến giờ, lại chịu không nổi ném
một câu “Tan họp” Tự mình chạy đến sân bay đón cô. Đến sân bay rồi lại
không được tự nhiên, không chịu xuống xe, chỉ gọi điện thoại, để cho
Lăng Nhược Tịch tự mình đến đây.
Lăng Nhược Tịch từ xa
đi tới, Cung Thụy Thần phát hiện cả người cô đầy đặn hơn rất nhiều, trở
nên tròn tròn đáng yêu, trong lòng lại không chịu được bực mình, ba
tháng nay ngày nào, giây phút nào anh lại không nhớ cô, cả người gầy
rọc, không ngờ cô thì ngược lại, không ốm mà lại béo lên. Cho nên Lăng
Nhược Tịch vừa lên xe, anh đã tức giận nói ngay: “Em còn biết trở về à,
anh còn nghĩ rằng em vui chơi bên ngoài, quên trời quên đất rồi, không
muốn trở về chứ.”
Lăng Nhược Tịch có kim bài miễn tử
trong tay, hoàn toàn không đem tức giận của anh thành chuyện gì, cười hì hì, quay đầu ‘Chụt’ một cái thật vang dội trên mặt anh, sau ôm lấy cổ
anh làm nũng: “Ông xã, em rất nhớ anh.”
Cung Thụy Thần
bị cô hôn lòng liền mềm nhũn, tức giận bay mất, bất quá nhớ tới ba tháng này, cô lạnh nhạt với anh, nên mặt vẫn sưng lên: “Em còn biết nhớ anh?
Anh còn tưởng em ném anh quên mất rồi.” Lập tức lại nghĩ đến Mạc Viễn,
giọng bộ chua ghê gớm: “Anh trai như hình với bóng kia của em đâu, sao
lại không thấy anh ta về cùng em?”
“Hửm, mùi gì vậy?
Chồng ơi, anh có ngửi được không, chua quá à.” Lăng Nhược Tịch không
đáp, ngược lại còn trêu chọc anh. Nói xong liền cười khanh khách.
Nhìn cô trước mặt tươi như hoa, đột nhiên anh thấy tâm trạng thật tốt, nhịn
không được cong khóe miệng, đưa tay ôm lấy cô, cúi đầu bắt lấy cái miệng nhỏ nhắn, đem hết tiếng cười của cô nuốt hết vào trong bụng.