Các cậu trai hết sức lấy lòng, Chung Tình vì muốn có được sự chú ý của
Vũ Khinh mà nói nhiều hơn, Lăng Nhược Tịch vốn không cần cho người khác
mặt mũi, nhưng Chung Tình với Vũ Khinh thì cô cần phải chừa lại chút thể diện, cho nên mặc dù cô không nói nhiều, những vẫn chưng ra vẻ mặt tươi cười, bữa cơm này có thể nói là cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.
Khi tan cuộc, Lý Thượng còn mượn cơ hội hỏi Lăng Nhược Tịch có phải đã đổi
số điện thoại hay không, vì số điện thoại kia gọi không được, cô chỉ qua loa rằng điện thoại đã mất. Cũng không đợi hắn hỏi số mới thì cô đã
mượn cớ nói bụng mình có chút khó khịu, lôi kéo Chung Tình rời đi.
Lăng Nhược Tịch nghĩ rằng mình đã tỏ thái độ lạnh nhạt, mang ý cự tuyệt rất
rõ ràng rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ hắn ta lại nghĩ sai ý, tấn công
theo đuổi thêm dữ dội hơn.
Sáng sớm hôn sau, cô vừa mới rời
giường thì có một nữ sinh đến gỏ cửa, nói với cô là có một chàng trai
chờ dưới lầu, còn chớp chớp mắt nói với cô rằng đó là một anh rất đẹp
trai rồi mới bỏ đi. Lăng Nhược Tịch trong nhất thời không phản ứng kịp,
cô nghĩ là Cung Thụy Thần đến tìm mình, lập tức đi rửa mặt, vội vàng
thay quần áo chạy xuống dưới.
Khi xuống dưới lầu cô mới nhận ra,
người tìm cô lại là Lý Thượng, trong tay hắn còn mang theo bữa sáng,
thấy cô đi xuống, hắn lập tức mang vẻ mặt mừng rỡ chào buổi sáng với cô.
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, Lăng Nhược Tịch sửng sờ, trường hợp như thế này đã có vô số lần sâu trong ký ức của cô.
Trước khi kết hôn, anh ta mỗi sáng đều mang đồ ăn đến cho cô, làm cho toàn bộ KTX nữ sinh đều không ngừng hâm mộ. Mà khi đó cô còn cảm động vô cùng.
Rơi vào ký ức, cho nên Lăng Nhược Tịch theo bản năng nhận lấy bữa sáng của
anh ta, đến khi lòng bàn tay của cô cảm nhận được hơi ấm, cô mới phục
hồi tinh thần, nhìn thấy mình đã nhận sữa đậu nành và bánh quẩy rồi, cô
có chút phiền não, nhận thì cũng đã nhận mà trả thì lại quá kỳ cục, chỉ
đành cắn răng nói với hắn: “Cảm ơn bữa sáng của anh, có điều tôi đã có
bạn trai rồi, sau này anh đừng đưa đến nữa.” Nói rồi, cô cũng không thèm nhìn mặt hắn, xoay người đi thẳng lên lầu.
Lý Thượng nghe vậy
ngẩn cả người, trái tim vốn còn đang vì cô đã nhận bữa sáng mà nhảy nhót không ngừng lập tức chìm xuống đáy cốc. Cô nói dối! Mình đã công khai
theo đuổi cô nửa năm, cô vẫn không chút rung động, chuyện vừa mới có
chút chuyển biến thì cô lại nói đã có bạn trạn, không thể nào, nhất định là cô lừa mình. Chỉ là một kỳ nghỉ không gặp sao có người nhanh chân
đến trước như vậy?
Không phải, chuyện này nhất định là giả, Lý Thượng nhất mực không tin, quyết định ngày mai lại tiếp tục tấn công.
Lăng Nhược Tịch xách theo bữa sáng chạy bước nhỏ lên lầu, nhìn Chung Tình
đang tựa cửa nhìn mình cười nhạo, liền ném thẳng đồ ăn cho cô bạn. Sau
đó vào phòng thu dọn, chuẩn bị đi báo danh.
Chung Tình theo cô
vào phòng, một bên lắc lắc đồ ăn trong tay vừa trêu: “Được nha, đào hoa
không ít, sáng sớm đã có người mang bữa sáng tình yêu đến nha~~”
Lăng Nhược Tịch ngẩng đầu trừng mắt với cô, mắng: “Có đồ ăn cũng không ngăn
nổi miệng cậu, nhanh dọn dẹp đi, lát nữa đi với mình sang khoa thiết kế
thời trang báo danh, trưa mình còn có việc nữa.”
“Chuyện gì ha?
Đi hẹn hò với tình yêu của cậu chứ gì, lúc nào thì mang ra cho chị em
gặp mặt đây?” Chung Tình đi đến với vẻ mặt đầy mờ ám.
Trong phòng KTX, người nào có bạn trai, sẽ mời mọi người ăn một bữa cơm đó là quy
tắc, hai cô bạn kia có bạn trai cũng đã mời cơm rồi. Thế nên Lăng Nhược
Tịch cũng gật đầu đồng ý: “Được, để lát nữa mình hỏi anh khi nào nào có
thời gian, mời các cậu ăn một bữa thật lớn.”
Buổi trưa, Lăng
Nhược Tịch vừa gặp Cung Thụy Thần đã nói việc này, Cung Thụy Thần sảng
kɧօáϊ đồng ý, nói chọn ngày không bằng hôm nay, mời các cô ăn tối ở nhà
hàng nổi.
Lúc Lăng Nhược Tịch gọi điện cho Chung Tình, đúng lúc
hai người bạn cùng phòng là Mai Tử và Tiếu Tiếu cũng dở đó, vừa nghe bạn trai Nhược Tịch mời họ đến nhà hàng nổi ăn hải sản. Ngay lập tức òa
lên, cùng lao nhao nói chen vào điện thoại: Anh rể, có mang theo người
nhà được không?
Tâm trạng của Lăng Nhược Tịch cũng vui lây theo
các cô, mắt chứa đựng ý cười quay đầu nhìn người nào đó đang lái xe,
hỏi: “Các cậu ấy hỏi anh có mang theo người nhà được không?”
Tiếng gọi ‘Anh rể’ kia quá lớn, Cung Thụy Thần cách điện thoại cũng nghe
thấy, được gọi như thế trong lòng anh cảm thấy vui vẻ cực kỳ, thế là
cười, nói qua điện thoại: “Không thành vấn đền, chỉ cần không mang hết
người trong khoa đi theo là được.”
Trong điện thoại lại vang lên
một tràng gào rú, miệng lưỡi ngọt ngấy không quên nịnh nót: “Anh rể,
giọng của anh thật là hấp dẫn, người của anh thật là tốt, thật hào
phóng…”
Cung Thụy Thần vô cùng hưởng thụ cười cười, trả lại điện
thoại cho vợ, đợi cô nói chuyện với bạn hẹn xong thời gian, Cung Thụy
Thần cũng đã đỗ xe khá lâu rồi.
Lăng Nhược Tịch, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này là một tiểu khu, có chút không hiểu nhìn anh: “Anh đưa em đến đây làm gì?”
Cung Thụy Thần không nói, chỉ cười cười xuống xe. Lăng Nhược Tịch mang theo nghi ngờ xuống theo.
Cung Thụy Thần đi qua nắm lấy tay cô, rồi đi về phía trước, biết anh lại
muốn khoe khoang, cô không còn cách nào khác là im lặng, ngoan ngoãn đi
theo anh.
Cung Thụy Thần mang cô đến một tòa nhà chín tầng, giống như ảo thuật, lấy ra một chuỗi chìa khóa đặt vào tay Lăng Nhược Tịch.
Lăng Nhược Tịch nhìn chìa khóa trong tay, giật mình há hốc mồm, có chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh: “Đây là nhà của chúng ta?”
Cung Thụy Thần gật đầu với cô, cười nói: “Mở cửa vào xem đi, xem có thích không?”
Lăng Nhược Tịch kϊƈɦ động, bàn tay run run, cô không thể tin được đây là sự
thật, chuyện này anh chỉ nói qua cách đây hai ngày, không ngờ đã mua
được nhà. Chuyện này đối với cô là một sự kinh hỉ.
Cô cắm chìa
khóa vào, hít sâu một hơi đẩy cửa đi vào. Cung Thụy Thần nhìn động tác
của cô chỉ buồn cười lắc lắc đầu, rồi đi theo cô vào trong.