Về chuyện dọn ra ngoài sống, đêm đó Cung Thụy Thần lập tức nói với ba
mẹ, ông bà Cung rất không vui, nhưng nhìn thấy tính cách nói một không
hai của con trai, cho nên cũng không nói gì thêm, chỉ nói anh nhìn xem
được thì làm.
Lăng Nhược Tịch ở trong phòng thu dọn đồ đạc cùng
với giấy tờ cần thiết của Cung Thụy Thần, thấy anh mở cửa đi vào, cô
nhanh chân chạy lên đón, kéo cánh tay anh vội vàng hỏi: “Sao rồi, ba mẹ
đồng ý không anh?”
Làm ba mẹ không vui, Cung Thụy Thần cũng khó
chịu trong lòng nhưng anh không nỡ nhìn vợ mình bị mẹ khi dễ, quan hệ mẹ chồng nàng dâu đúng thật là khó nhằng, anh cũng không có cách nào, chỉ
hy vọng tương lai có bé bi rồi, mẹ sẽ nể mặt đứa bé, thật lòng đón nhận
cô.
Nghĩ thế, anh lập tức kéo cô vào lòng, ôm thật chặt, vùi đầu
trêи cổ cô, nói giọng rầu rầu: “Đồng ý thì đồng ý rồi, nhưng ba mẹ cũng
không được vui lắm, cho nên em phải sinh cháu trai cho ba mẹ, dỗ dành ba mẹ vui vẻ lên.”
Lăng Nhược Tịch nghe thế đỏ mặt, xấu hổ làm đà
điểu trong ngực anh, nhỏ giọng đồng ý: “Dạ, đợi tốt nghiệp xong mình lập tức sinh bé bi.”
Vừa nghĩ đến cục cưng đáng yêu của hai người,
Cung Thụy Thần trong lòng cảm thấy ấm áp, hôn lên trán cô một cái: “Đồng ý rồi thì không được đổi ý, ngoan, đi tắm đi, lát nữa chúng ta làm cái
hoạt động chuẩn bị sinh bé cưng nào.”
“?” Sinh bé bi còn có hoạt
động chuẩn bị gì sao? Chẳng lẽ phụ nữ mang thai thì sẽ làm những gì à?
Nhưng bây giờ có phải quá sớm hay không, Lăng Nhược Tịch một đầu toàn
dấu hỏi, lại bị Cung Thụy Thần cười cười nói một câu ‘lát nữa em sẽ
biết’ đẩy đi tắm.
Đợi sau khi cô tắm xong đi ra, đã bị Cung Thụy
Thần không nói hai lời đè xuống giường, sau khi lột sạch sành sanh mới
mù mờ hiểu, thì ra chuẩn bị sinh bé cưng là làm cái này, ông xã nhà cô
cũng thật quá gian trá rồi.
Đêm nay Cung Thụy Thần dịu dàng vô
cùng, đặt cô dưới thân, từng nụ hôn rơi xuống làm toàn thân cô mềm nhũn, chỉ có thể nằm oặt trêи giường mặc anh định đoạt, Cung Thụy Thần càng
hôn càng rơi xuống dưới, rồi dừng lại nơi rốn xinh xắn của cô, dùng lưỡi ɭϊếʍ vòng quanh.
“Ưm…Ha ha… Đừng, nhột quá… Haha…” Lăng Nhược
Tịch nở nụ cười, vặn vẹo eo thon trốn tránh, Cung Thụy Thần nhân lúc cô
không đề phòng, tách hai chân cô ra, vùi đầu vào giữa hai chân cô, trực
tiếp ngậm lấy hoa huy*t ướt át vào miệng không ngừng ɭϊếʍ hút…
Cảm giác ngượng ngùng và ngứa nhột khiến cô như bị điện giật, Lăng Nhược
Tịch uốn éo ʍôиɠ, thẹn thùng kêu lên: “Đừng… Đừng làm như vậy..Ưm…”
Nghe được tiếng kêu nũng nịu khiến xương cốt cũng muốn tan ra của cô, Cung
Thụy Thần không thể dừng tay được, hai tay ôm chặt lấy eo cô, không cho
cô vặn vẹo, cái lưỡi xấu xa vờn quanh cửa huyệt, khi thì ɭϊếʍ láp tiểu
trân châu non nớt nhạy cảm của cô, khi thì đưa vào sâu tận bên trong
hành lang, không ngừng khuấy động.
“A…A…Ưm…Ư…Không được…Không
muốn ….Ưm…” Dưới sự trêu chọc không ngừng của Cung Thụy Thần, một dòng
kɧօáϊ cảm tập kϊƈɦ Lăng Nhược Tịch, khiến cô có cảm giác nóng lên, hết
lần này đến lần khác đều bị anh kìm chặt, không thể động đậy, cho nên
mười đầu ngón tay bấu chặt lấy drap giường bên dưới, thở gấp dồn dập
hơn, âm thanh nũng nịu yêu kiều pha trộn vào nhau, khiến người mất hồn
lạc phách.
Cung Thụy Thần nghe thế càng thêm hưng phấn hơn nữa,
động tác miệng lập tức nhanh hơn, không lâu sau, Lăng Nhược Tịch hét lên một tiếng, toàn thân run rẩy, kɧօáϊ cảm theo nhau tiết ra bên ngoài….
Cung Thụy Thần không kịp tránh né, khuôn mặt đã bị cô phun ướt đẫm, cười khẽ một tiếng, chồm dậy lấy khăn giấy đầu giường lau sơ qua, rồi chậm rãi
đè lên người cô, hôn lên cái miệng nhỏ bé đang còn thở dốc của cô một
cái, không chút đàng hoàng nào hỏi cô: “Em yêu, sướиɠ không? Phần thưởng như vậy em thấy thế nào?”
Lăng Nhược Tịch bình tĩnh lại được một ít, mở mắt nhìn, thấy nụ cười gian của anh, trong lòng cô không khỏi
run lên, lại nghe được câu hỏi của anh, cô mới nhớ ra, sáng hôm nay anh
nói sẽ thưởng cho cô. Thế là mặt cô lại đỏ lên, thầm mắng một câu: Sói đói háo sắc!
Nhưng những lúc như thế này cô chỉ có thể thuận theo anh mà thôi, đây là kinh nghiệm cô có được sau mấy lần chọc anh để rồi bị anh chơi đùa đến thảm, cô khẽ gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: “Sướиɠ ạ ~~”
Cung Thụy Thần chớp mắt, hỏi tiếp: “Vậy em hài lòng với phần thưởng này chứ?” Anh vừa
nói vừa đưa tay lần xuống bên dưới, úp bàn tay lên huyệt nhỏ ướt đẫm của cô, ngón tay thon dài luồn lách vào trong, nhẹ nhàng khuấy động.
“Ừm… Hài lòng …” Lăng Nhược Tịch theo bản năng khép hai chân lại, hơi thở bắt đầu dồn dập hơn.
“Vậy được rồi, thưởng cũng đã xong, vợ yêu của anh ơi, em còn có chuyện gì
muốn nói với anh không?” Cung Thụy Thần vừa nói vừa bóp hạt châu tròn
nhạy cảm nơi cửa huyệt của cô.
“ Úi… Không có… Không có…” Lăng
Nhược Tịch hừ một tiếng, vặn vẹo eo thon muốn tránh né sự khiêu khích từ ngón tay của anh, lúc này sự chú ý của cô đã tập trung hoàn toàn ở hoa
châu rồi, hoàn toàn không để ý đến xưng hô của anh dành cho mình, nếu
không nhất định cô sẽ nhận ra một tiếng ‘Vợ yêu của anh’ này, chứng tỏ
là khi cô chọc giận anh, anh mới gọi cô như thế.
“Thật sự không có?” Ngón tay Cung Thụy Thần tăng sức, kéo mạnh viên thịt tròn của cô ra ngoài.
“Á….Không có…. Không có… Á…” Kϊƈɦ thích dữ dội như thế làm cho Lăng Nhược Tịch sợ hãi kêu lên, đầu óc hóa mơ hồ, thật sự không hiểu được anh đang muốn
nói gì với cô.