Dưới ɖâʍ uy của Lăng Nhược Thần, Lăng Nhược Tịch không dám lằng nhằng, xin Cung Thụy Thần đưa mình về nhà mẹ ruột.
Cung Thụy Thần cũng muốn xem thử có đúng là nhà họ Lăng bạc đãi vợ anh
không, thế là hai người mang đồ dùng mới mua được về nhà, sau đó lập tức đến Lăng gia.
Hai người vừa vào đến nhà đã thấy Lăng đại tiểu thư đang nằm ì trêи ghế sofa, vừa xem TV vừa ôm hộp kem ăn như hổ đói.
Lăng Nhược Tịch vốn nghĩ là chị hai gọi mình về là có chuyện gì lớn lắm,
nhưng nhìn bộ dạng không có gì của chị, cô yên tâm hơn, nũng nịu gọi:
“Chị hai, em về rồi này.”
“Hai người về rồi à, đến đây, qua đây
ngồi.” Nghe được tiếng em gái, Lăng Nhược Thần xoay đầu lại, vẫy tay gọi họ qua. Cô vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình để Lăng Nhược Tịch ngồi xuống, sau
đó vô cùng tự nhiên, xem cô như cái đệm, đem hơn nửa trọng lượng cơ thể
nằm dựa vào cô, lại tiếp tục ăn kem xem TV.
Cung Thụy Thần thấy
một cảnh như vậy, không khỏi nhíu mày, có điều đó là chị gái của vợ
mình, nên anh cũng không so đo, liền ngồi xuống bên cạnh Lăng Nhược
Tịch.
Lăng Nhược Tịch bị chị gái đè, cánh tay có chút mỏi, nhưng
lại không dám di chuyển, không còn cách nào đành phải cắn răng chịu
đựng: “Chị hai, chị gọi em về, có chuyện gì không?”
“Lát nữa rồi
nói, để chị xem hết tập này trước đã.” Phim truyền hình đang đến hồi gây cấn, lập tức sẽ biết được ai là thủ phạm. Bây giờ Lăng Nhược Thần đang
hết sức chăm chú nhìn chằm chằm TV, không có thời gian để trả lời câu
hỏi của em gái.
“…” Đệm thịt Lăng Nhược Tịch lập tức im lặng, có chút tủi thân nhìn về phía Cung Thụy Thần, hu hu, vai cô đau quá…
Nhìn dáng vẻ tủi thân của vợ yêu, Cung Thụy Thần đau lòng, chân mày nhíu
chặt hơn, đưa tay ra lấy cái remote trêи bàn, kiên quyết bấm một cái, bộ phim đang lúc gây cấn hồi hộp lập tức biến thành màu đen.
“Này? Cậu làm gì thế hả?” Lăng Nhược Thần đang xem say mê lập tức ngồi bật dậy, bất mãn quay đầu nhìn tên đầu sỏ nào đó.
Cung Thụy Thần trêи tay vẫn cầm remote, cũng không có ý định che dấu tội lỗi của mình, cũng bất mãn chớp mắt nhìn Lăng Nhược Thần, không nhịn được
hỏi cô: “Chị gọi chúng tôi về nhà làm gì? Lẽ nào chỉ để xem TV với chị?”
Người nào đó khó được vui vẻ háo hức, lúc này rõ ràng đang bất mãn vô cùng,
Lăng Nhược Thần không giận mà cười: “Tôi nhớ tôi chỉ gọi mình Tiểu Tịch
về nhà, dường như đâu có gọi cậu. Nếu cậu bận, thì có thể đi trước. Lẽ
nào em không muốn xem TV với chị sao? Tiểu Tịch?”
Lăng Nhược Thần nói rồi cười nhìn Lăng Nhược Tịch, mặc dù cô đang cười, nhưng Lăng
Nhược Tịch theo bản năng run rẩy một cái, nhanh chóng nịnh hót: “Muốn
chứ, muốn chứ, ha ha…” Hết cách rồi, ai bảo sự ảnh hưởng của cô đã quá
lâu, dù cho Lăng Nhược Tịch có sống lại một lần, ngay cả Cung Thụy Thần
còn dám chọc giận, nhưng mà trước mặt chị gái, cô vẫn ngoan ngoãn như
con mèo nhỏ.
Lăng Nhược Thần nghe vậy hết sức hài lòng, nhướng mày nhìn Cung Thụy Thần, thái độ tràn đầy khiêu khích.
Cung Thụy Thần nhìn dáng vẻ nịnh bợ của vợ mình, suýt chút nữa hộc máu, đúng là bé con nhu nhược, nhanh chóng gục ngã dưới đầu thương lưỡi kiếm,
nhưng anh cũng không muốn vợ khó xử khi đứng giữa mình với ma nữ kia.
Thế là chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc thì chị có chuyện gì?”
Lăng Nhược
Thần cũng hiểu được thế nào là đủ, nếu người ta xuống nước, cô cũng
không tiện gây sự, huống chi người đàn ông trước mắt này mặc dù không
đáng yêu chút nào nhưng cũng là em rể của mình, thế nên cô thu hồi sự
khiêu khích trong ánh mắt, múc một muỗng kem to, ngậm trong miệng, miễn
cưỡng nói: “Không có gì, chỉ là chán quá muốn về nhà mẹ ruột ở một thời
gian, Tiểu Tịch em có đồng ý ở lại đây với chị mấy ngày không?”
“Ah… Dạ.” Lăng Nhược Tịch ngây ngốc gật đầu bằng lòng.
Cung Thụy Thần cũng không tin cô chị vợ mình vì ‘Chán’ mà muốn về nhà mẹ
ruột, hơn nữa, suốt nãy giờ cũng không nhìn thấy bóng dáng Phương Quan
Kiệt đâu, tám trêи mười là hai người này đã cãi nhau, có điều anh không
có tâm tư nào mà quản chuyện vợ chồng người ta, chỉ là anh rất giận, bảo bối nhỏ của anh thế mà lại không chút suy nghĩ nào đã gật đầu đồng ý,
cũng chưa từng hỏi qua ý kiến của anh. Xem ra, anh còn phải truyền thụ
cho cô biết thế nào gọi là ‘Phu cương’
Đang định mở miệng thì
nhìn thấy Lăng Nhược Thần muốn dựa vào người vợ yêu, anh vội vàng bế cô
lên, đặt cô ngồi trêи đùi mình. Lăng Nhược Thần vì không có chỗ tựa vào
nên bị ngã, bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông nhỏ mọn kia: Để người
ta dựa một cái thì chết à?
Cung Thụy Thần cũng trừng mắt lại: Muốn dựa thì dựa vào đàn ông của chị đi, dựa vào vợ tôi làm gì.
Lăng Nhược Tịch lúng túng nhìn về hai người đang giương cung bạt kiếm, cô sợ hai người một lời không hợp liền đánh nhau, sẽ ảnh hưởng đến người vô
tội là cô đây, thế là rất không có chí khí mượn cớ chạy vào bếp xem bữa
trưa thế nào, rồi chạy mất dạng.
“Hừ….” Cung Thụy Thần nhìn Lăng Nhược Thần hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn cô nữa, đứng dậy đi theo đuôi vợ yêu vào nhà bếp.
Ăn cơm trưa xong, lăng Nhược Thần miễn cưỡng quay lại làm ổ trêи sofa tiếp tục xem phim truyền hình, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, soi rọi lên
người cô, ấm áp khiến cô buồn ngủ. Nếu không phải, có hai người cách đó
không xa đang dính vào nhau thật buồn nôn, nói không chừng cô đã ngủ mất rồi.
Bởi vì trời nóng, thấy Lăng Nhược Thần ăn kem, Lăng Nhược
Tịch cũng thèm, thế là sau cơm trưa, cô liền cầm một hộp kem ra ăn, cô
cũng hỏi Cung Thụy Thần, anh nói anh không ăn, cho nên chỉ lấy một hộp,
thật không ngờ tên gia hỏa âm hiểm này, thế mà lại ôm cô đặt lên đùi,
muốn cô đút kem cho anh ăn.
Lăng Nhược Tịch nhìn chị gái đang rũ
mắt buồn ngủ, cô sợ làm phiền nên không dám giãy dụa, đành phải ngoan
ngoãn ngồi trêи đùi anh, đút kem cho anh ăn. Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của
anh, cô thầm nghĩ, kem này nhất định ăn rất ngon, cho nên không nhịn
được xúc một muỗng cho vào miệng.
Ai ngờ được cô còn chưa nuốt
xuống, môi đã bị người bịt chặt, Cung Thụy Thần nhân lúc cô giật mình đã cạy mở cái miệng nhỏ của cô ra, vói lưỡi vào trong, cuốn lấy lưỡi nhỏ
của cô ʍút̼ mát.
“Ưm…Ưm…” Lăng Nhược Tịch lúc này mới khôi phục
tinh thần, nhớ ra chị gái còn đang ở đây, vừa xấu hổ vừa giận dữ, giãy
dụa trốn tránh nhưng không dám làm động tác quá lớn.
Cung Thụy
Thần thấy đủ nên buông cô ra, không biết xấu hổ hôn lên gương mặt đỏ
bừng của cô một cái, cười khẽ: “Đúng là ăn như vậy mùi vị ngon hơn.” Vừa nói vừa lè lưỡi ɭϊếʍ một vòng.
“Anh…” Lăng Nhược Tịch thẹn muốn
chết, nguýt anh một cái, đấm một đấm lên ngực anh, nhỏ giọng cảnh cáo:
“Chị hai còn ở đây, anh đàng hoàng một chút đi.”
Nhìn dáng vẻ keo sơn của vợ chồng em gái, lại nghĩ đến tình cảm của hai người tiến triển thuận lợi, Lăng Nhược Thần cũng yên tâm, nhìn hai người họ như vậy cô
cũng nổi da gà, thế là đứng dậy khỏi ghế sofa: “Được rồi, chị đây không
thích làm kỳ đà cản mũi, hai người cứ ở đó tiếp tục dính với nhau đi!
Chị lên phòng ngủ trưa đây, ba mẹ với em trai có việc, tối mới về.” Nói
xong rồi cũng không quay đầu, đi thẳng lên lầu.
Bị chị gái nói
như thế, mặt mũi Lăng Nhược Tịch càng đỏ hơn, lại đánh Cung Thụy Thần
một cái, muốn đứng dậy rời khỏi chân anh, Cung Thụy Thần giữ chặt không
buông, chọc cô tức giận trừng mắt, nhỏ giọng nói: “Buông em xuống, em đi lấy hộp kem cho anh.”
“Anh thích em đút cho anh ăn.” Đặc biệt là dùng miệng của em mà đút. Cung Thụy Thần cười gian, nói thêm một câu trong lòng.