Biết tối nay bọn họ sẽ ở lại, cho nên lúc chiều người giúp việc đã dọn
dẹp sạch sẽ gian phòng, chăn ga gối đệm gì cũng đổi mới, hai người không cần làm gì, chỉ cần vào ở là được.
Vào phòng, Cung Thụy Thần
muốn đi tắm, hai người mới nhận ra đã quên mang quần áo và đồ dùng cá
nhân theo, quần áo của Lăng Nhược Tịch còn một ít để ở nhà, cho nên cô
có thể tắm rửa, còn Cung Thụy Thần ngoài bộ đồ mặc trêи người ra thì
không còn cái nào khác, Lăng Nhược Tịch đành để anh đi tắm trước, còn
mình thì chạy sang phòng Lăng Nhược Minh, ngoại hình của Cung Thụy Thần
với Lăng Nhược Minh cũng tương đương, quần áo của cậu ấy, anh có thể mặc vừa.
Lăng Nhược Minh lấy một bộ đồ ngủ và qυầи ɭót mới trong tủ
ra đưa cho cô, Lăng Nhược Tịch nói lời cảm ơn định ra ngoài, đột nhìn
người phía sau mở miệng nói: “Ngu ngốc, chị nhất định phải hạnh phúc
đấy, nếu như ở nhà chồng bị ấm ức, nhớ về nói cho tôi biết. Chị có ngốc
đi chăng nữa cũng là chị của tôi, tôi không muốn nhìn thấy người khác ức hϊế͙p͙ chị.”
“Hả?” Lăng Nhược Tịch thật sự hoảng sợ, em trai ác
ma của cô thật sự không giống trước đây, cậu ấy lại thừa nhận cô là chị
gái của cậu, còn muốn bảo vệ cô nữa, từ tận đáy lòng, Lăng Nhược Tịch vô cùng cảm động. Cô xoay người lại, nghiêm túc nhìn cậu, lúc này cô mới
thật sự có cảm giác bọn họ là người một nhà, có chung dòng máu.
Lăng Nhược Minh bị cô nhìn có chút xấu hổ, lúng túng nghiêng đầu qua một
bên, sau đó lại quay đầu trừng mắt nói với cô “Nhìn cái gì mà nhìn, ngu
ngốc.”
Lăng Nhược Tịch bị cậu mắng đến bật cười. Lần đầu tiên cô
nhận ra em trai ác ma của mình lại đáng yêu đến thế, cô nói: “Chị là đồ
ngu ngốc, vậy không phải em là em trai của đồ ngu ngốc sao, cảm ơn em
trai ngốc, chị sẽ cố gắng để mình được hạnh phúc, ngủ ngon.” Nói xong
rồi, cô cũng không đợi Lăng Nhược Minh nổi bão, lập tức ôm quần áo và đồ cá nhân, chạy biến ra ngoài.
Khuôn mặt tuấn tú của Lăng Nhược
Minh đỏ ửng, thật không ngờ cậu lại được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười
rạng rỡ của cô, trong phút chốc biến thành ngây dại, lần này gặp lại,
dường như chị ấy đã cởi mở hơn rất nhiều, là bởi vì người đàn ông mà cậu gọi là ‘Anh rể’ kia sao?
Bởi về thân thế của Lăng Nhược Tịch,
cho nên từ nhỏ cô đã là cô bé nhút nhát, tự ti, cũng không qua lại thân
thiết với người nhà. Mà cậu, cũng có thân thế giống như cô cho nên tình
cảm cậu dành cho cô là một kiểu cảm thông, lại không thích nhìn dáng vẻ
bi ai sầu khổ của cô, cho nên bình thường cậu luôn ác mồm ác miệng, làm
cho cô càng tránh xa cậu hơn.
(Lăng Nhược Minh không phải là con
ruột của mẹ Lăng, nhưng Nhược Tịch không biết chuyện này, cô vẫn cho
rằng chỉ có mình cô là con rơi bên ngoài.)
Lần này, ba già nhân
lúc cậu tốt nghiệp trung học ra nước ngoài du lịch đã mang cô gả bán cho người ta, còn cái cô chị ngu ngốc này của cậu thế mà lại không phản
kháng liền nghe lời gả đi, cậu thật sự hận rèn sắt không thành thép.
Nhưng chờ khi cậu biết chuyện thì ván cũng đã đóng thuyền, cậu căm tức
cũng không thay đổi được nữa.
(Chuyện Lăng Nhược Tịch đào hôn thì lúc đó cậu còn ở nước ngoài, sau khi về cũng không ai nhắc đến, cho nên cậu không biết việc này.)
Sau đó qua lời nói của Lăng Nhược Thần cậu cũng hiểu được người đàn ông gọi là ‘Cung Thụy Thần’ kia rất quan
tâm đến chị gái ngốc của cậu, nhưng cậu vẫn còn rất lo lắng, cậu lo lắng người đàn ông này sẽ không thật tình với Tịch Tịch, cũng giống như
những đám cưới liên hôn khác, trước mặt và sau lưng đều không giống
nhau.
Cậu lo lắng, chị ấy về nhà chồng, trong hoàn cảnh lạ lẫm có thể bị người ta ức hϊế͙p͙ hay không, nhưng sau khi kết hôn, chị cậu
cũng không chủ động liên lạc với cậu, cậu cũng rất giận nên cũng không
thèm quan tâm.
Lần gặp mặt này, nhìn ra chị ấy cởi mở hơn rất
nhiều, cậu cũng có chút yên tâm, nhưng cậu vẫn muốn tìm cơ hội nói
chuyện với người đàn ông kia một lần, quan sát cẩn thận một chút, để xem anh ta có đủ tư cách để nhận hai tiếng ‘Anh rể’ này của cậu hay không.
Không ngờ cơ hội lại đến nhanh đến vậy, Lăng Nhược Minh ngủ đến nửa đêm cảm
thấy khát nước, thế nên xuống dưới nhà rót nước uống, đúng lúc khi cậu
đi xuống thì Cung Thụy Thần bưng một ly nước đi lên, Lăng Nhược Minh
trong lòng khẽ động, mở miệng nói trước: “Có tiện nói chuyện với tôi một chút không?”
Mới đầu Cung Thụy Thần còn muốn nhanh chóng đưa
nước lên cho người nào đó đang chết khát trêи giường, nhưng nhìn thấy
cậu em vợ ‘mặt liệt’ của mình với dáng vẻ nghiêm túc, đoán chừng là có
chuyện quan trọng, nên anh gật đầu đồng ý.
Lăng Nhược Minh thấy
anh đồng ý liền dẫn anh xuống phòng sách nhỏ dưới lầu. Hai ngồi đối diện nhau, Lăng Nhược Minh nói: “Mọi người đều là người quen biết, tôi đi
thẳng vào vấn đề, anh có yêu Lăng Nhược Tịch không?”
Cung Thụy
Thần nghe vậy lập tức không vui, không ngờ nhóc con này lại hỏi đến
chuyện riêng tư của Lăng Nhược Tịch. Một thằng nhóc nhỏ hơn anh mấy tuổi lại hỏi anh câu này, nếu không phải là em vợ của anh, không chừng anh
đã lạnh lùng tát nước vào mặt: Liên quan gì cậu?
Nhưng người này
là em vợ của anh, nể mặt cô vợ nhỏ mới vừa rồi bị anh ăn sạch, nước mắt
lưng tròng nằm xụi lơ trêи giường không dậy nổi kia, anh cũng không quá
tuyệt tình, cho nên cười cười, cố gắng dùng giọng điệu mềm mỏng nhất có
thể nói rằng: “Chuyện này, anh cảm thấy để anh trao đổi với chị cậu thì
tốt hơn.”
Lăng Nhược Minh nhận ra anh đang không vui, đồng thời
cũng thấy mình quá vội vàng, chuyện này là vấn đề riêng tư, thế nên cậu
nói: “Xin lỗi, vấn đề này tôi thu lại, tôi muốn xác nhận vài chuyện với
anh, hi vọng anh có thể nói thật.”
“Được, cứ nói.” Ngoài việc có
quan hệ thông gia ra, Cung Thụy Thần cũng rất thưởng thức chàng trai
trước mặt này, mặc dù nhỏ tuổi nhưng cậu làm việc trầm ổn, trêи người
không hề có sự ngông cuồng của những đứa trẻ nhà giàu.
“Nghe nói
trêи danh nghĩa anh có nhà hàng cay Tứ Xuyên tên là ‘Vừa gặp đã
thương’?” Từ phiên bản trong miệng Lăng Nhược Thần thì người đàn ông
trước mặt này với chị ngốc nhà cậu gặp nhau ở nhà hàng nọ, rồi yêu nhau
từ cái nhìn đầu tiên, còn vì đồ ngốc kia mà mua lại toàn bộ nhà hàng đó, cố ý để phòng vip, chỉ vì muốn cô lần sau đến ăn không cần phải xếp
hàng chờ đợi.
Mặc dù cậu không tin người đàn ông lạnh lùng trước
mặt mình có thể làm ra được chuyện lãng mạn như thế. Nhưng nếu như anh
ta thật sự thâm tình với đồ ngốc nhà cậu đến thế, vậy thì cậu đã yên tâm giao phó bà chị ngốc của mình cho anh.
Cung Thụy Thần nghe xong
lập tức muốn lôi đầu Phương Quan Lâm từ trêи giường xuống tẩn cho một
trận, không cần nghĩ cũng biết nhất định cậu ta đã nói lại chuyện này
cho Lăng Nhược Thần, rồi Lăng Nhược Thần lại ba hoa với thằng nhóc này.
Tuy rằng chuyện không hề giống như bọn họ nói, anh vừa gặp đã thương Lăng
Nhược Tịch, cái nhà hàng đó cũng là của Phương Quan Lâm mở, nhưng trêи
danh nghĩa lại đứng tên anh, cho nên anh không thể làm gì hơn chỉ biết
gật đầu đầy xấu hổ.
“Là vì chị ấy sao?” Lăng Nhược Minh hỏi dồn.
“Đúng.” Tuy nguyên nhân có chút sai lệch nhưng anh cũng không muốn giải thích với cậu những chuyện này.
Lăng Nhược Minh yên lặng nhìn anh một hồi, sau đó thở dài, hình như là cậu
vừa buông xuống gánh nặng nào đó, cậu mỉm cười với Cung Thụy Thần: “Vậy
thì tôi yên tâm rồi, chị ngốc của tôi trước đây sống không hề vui vẻ, hy vọng sau này anh có thể cho chị ấy hạnh phúc, anh rể, em giao chị gái
của em cho anh đấy.”
Nghe được tiếng gọi ‘Anh rể’ này của cậu,
Cung Thụy Thần biết cậu đã chấp nhận mình rồi, trong lòng vô cùng ấm áp, cũng cười đồng ý với cậu: “Yên tâm, anh sẽ cố gắng làm chị của cậu hạnh phúc.” Nói rồi anh đứng dậy, nói thêm một câu: “Anh lên trước, chị của
em còn đợi anh mang nước lên.”
Lăng Nhược Minh nhìn bóng lưng của anh, đột nhiên gọi: “Anh rể!”
“Hử?” Cung Thụy Thần quay đầu lại.
“Em đến ‘Vừa gặp đã thương’ cũng không cần xếp hàng có được không?” Gương mặt của Lăng Nhược Minh lộ ra vẻ trêu chọc hiếm có.
“Được!” Khuôn mặt đẹp trai của Cung Thụy Thần đỏ ửng, lớn tiếng đồng ý với cậu, sau đó nhanh chân bỏ chạy, haizz … Thật sự là một lần sai lầm mang hận
ngàn đời. Chỉ một lần mất đi lý trí mà bị người ta chế giễu như vậy.