Nhận thấy Lăng Nhược Tịch đã tức giận, Cung Thụy Thần cũng không quá để tâm chỉ nghĩ là cô bướng bỉnh một chút rồi sẽ thôi. Ai ngờ được lần này cô đã tức giận thật sự, sau khi tắm xong đi ra, lại chạy thẳng vào
phòng ngủ bên cạnh.
Lúc này Cung Thụy Thần đã bắt đầu thấy hối
hận, sớm biết vợ giận như vậy, anh đã không đùa cô, nhưng mà để anh lon
ton chạy đến nhận lỗi này nọ, đương nhiên là quá mất mặt rồi. Thế là bạn Cung nào đó đứng ở ngoài cửa phòng khách, gõ hồi lâu, vợ yêu của anh
cũng không mở cửa cho anh vào, giận quá, anh quay về phòng mình.
Cung Thụy Thần nằm một mình trêи giường, thiếu đi độ ấm quen thuộc trong
lòng, anh cảm thấy thật trống rỗng, trằn trọc mãi không ngủ được. Lăn
lộn hơn nửa đêm, trời cũng đã gần sáng, anh mới mơ màng chợp mắt được.
Đợi đến khi anh thức dậy, trời cũng đã gần trưa, anh nhìn đồng hồ trêи
tường, sau đó không chờ đợi gì, bật dậy khỏi gường, chạy vọt vào phòng
tắm xem thử, quả nhiên, cô vợ nhỏ của anh đã đi làm từ lâu, anh nhanh
chóng móc điện thoại ra gọi cho cô, để xem cô đã bớt giận hay chưa.
Kết quả, ngay cả nhấc máy người ta cũng không thèm, Cung Thụy Thần lại nhanh chóng gửi tin nhắn: Vợ ơi, vẫn còn giận ư? Sao không nghe điện thoại của anh?
Tin nhắn đã gửi đi rồi, giống như đá chìm đáy biển, Cung Thụy Thần cầm điện thoại lo lắng chờ đợi nửa ngày cũng không nhận được câu trả lời.
Chuyện này đã làm anh nhận ra vấn đề nghiêm trọng rồi, cô dâu nhỏ nhà anh dường như đang có ý muốn chiến tranh lạnh với anh.
Suy nghĩ này làm cho anh vừa tức vừa rầu nhưng cũng đành bó tay, tuy anh tự nhận là mình không có làm chuyện gì sai trái khiến người thần phẫn nộ,
chỉ trêu chọc cô một chút thôi. Vậy mà vợ lại chuyện bé xé ra to, chiến
tranh lạnh với mình. Nếu đổi lại là người khác, anh cũng lười dỗ dành,
chia tay thế là xong.
Nhưng vợ cũng không phải là người khác, lúc trước cô như cái gai trong lòng anh còn bây giờ, anh nâng niu trêи lòng bàn tay như trân bảo, bất kể chuyện gì anh cũng đều không nỡ không quan tâm cô.
Huống chi lần này là anh có lỗi trước, đến cùng thì cũng không thể giống như lúc trước được, hùng hổ bắt cô đè xuống dưới thân
làm đến khi anh hài lòng mới thôi.
Cho nên dù anh kiêu ngạo cũng
chịu khom lưng dỗ dành vợ. Nhưng đây là việc trước giờ anh chưa từng
làm, dù anh có ‘anh minh thần võ’ thì cũng chỉ nghĩ được mỗi chuyện tặng hoa tặng quà mà thôi.
Dù anh không hiểu về vấn đề này cho lắm
thì người anh quen biết cũng không phải không biết, thế nên bạn Cung nào đó thảnh thơi đi rửa mặt, chạy ra khỏi cửa đi tìm cao nhân thỉnh giáo.
Cao nhân này chính là cậu tư Trần gia- Trần Minh Hiên. Lúc Trần Minh Hiên
đang ngồi trong phòng làm việc đánh game hăng say vô cùng, bỗng nhiên
nghe thấy thư ký báo lại có anh hai nhà mình đến.
Ngay tức thì,
quả tim bé bỏng của cậu run lên bần bật, anh hai mặt liệt nhà cậu từ
trước đến nay chưa từng đến phòng làm việc tìm cậu, thường thì chỉ hẹn
gặp bên ngoài sau giờ tan tầm mà thôi. Còn đang giờ làm việc mà chạy đến đây, chẳng sẽ chuyện mình với cô thư ký của anh ấy đã bị bại lộ, cho
nên anh hai mới chạy đến tính sổ với mình?
Trần Minh Hiên chẳng
những rất sợ sự âm hiểm của anh hai nhà mình mà còn rất sợ cú đấm cứng
rắn của anh nữa, thế là cậu chàng mang một bụng sợ hãi chạy ra tiếp đón. Vừa nhìn thấy mặt người đã muốn tặng cho anh một cái ôm thâm tình, mở
miệng nịnh hót một phen: “Anh hai, đã mấy ngày không gặp rồi, làm em đây nhớ muốn chết.” Hu hu… Anh hai, nhìn thấy em ngoan ngoãn thế này, lát
nữa mong anh ra tay nhẹ nhàng một chút.
Đối với sự nhiệt tình của cậu, Cung Thụy Thần chẳng chút cảm kϊƈɦ, lạnh mặt đẩy cậu ra, sau đó
lướt qua người cậu đi vào trong. Trần Minh Hiên bị từ chối, xấu hổ sờ sờ mũi đi theo vào. Nhưng khi cánh cửa gần khép lại, lỗ tai thính như chó
của cậu lập tức nghe được lời thì thầm bên ngoài: “Thật là đáng yêu,
công mặt lạnh và thụ si tình nha, Cung thiếu gia thật đáng yêu quá….” …. “Cũng có thể là nhu nhược công và khó tính thụ. Tôi ủng hộ giám đốc đại nhân vùng lên.”
Khóe miệng của Trần Minh Hiên không tự chủ được
méo xẹo, sức tưởng tượng của nhân viên nhà mình thật sự làm người giận
sôi gan, thế là quả quyết đóng sập cửa lại, ngăn chặn mọi lời đồn đãi
còn đang tiếp tục đầu độc lỗ tai mình.
Cung Thụy Thần trực tiếp
ngồi lên sofa, cũng không nói nhảm với cậu, đi thẳng vào vấn đề: “Nhóc
tư, anh hỏi cậu, nếu như cậu làm cho một cô gái nổi giận đùng đùng thì
phải làm thế nào?”
“Anh hai, chuyện này không thể trách em được.
Hôm đó em uống quá nhiều, mấy người kia lại tự mình chủ trương bỏ thuốc
cô ấy, chuyện đó không liên quan đến em. Sau chuyện đó em có nói sẽ bồi
thường cho cổ, nhưng cô ấy không chịu nhận, em cũng không thể vì đã
chiếm đoạt lần đầu mà phải cưới cô ấy.” Trần Minh Hiên theo bản năng cho rằng anh đang nói chuyện của cậu với Trần Lạc, cho nên nhanh chóng giải thích.
? Uống nhiều? Kê đơn? Thằng này đang nói chuyện hư hỏng gì vậy? Cung Thụy Thần nhíu chặt mày.
“Ấy…” Nhìn anh hai nhíu mày, sắc mặt cũng đen xuống, Trần Minh Hiên lúc này
mới có phản ứng, dường như anh hai không biết chuyện này, cậu cảm thấy
hỏng bét rồi, bây giờ hiểu ra thì đã quá muộn….
Thế là Trần thiếu gia bị ánh mắt sắc như dao của anh hai mặt liệt nhà mình lia tới, bất
giác giật mình, lí nhí: “Chuyện đó, thật ra em đã xử lý ổn rồi, cũng
không nhọc anh hai bận lòng. Vừa rồi, anh hỏi em chuyện gì, nếu như chọc giận con gái nhà người ta…”
“Cô bé kia là ai? Cậu không để người ta xảy ra chuyện gì chứ?” Cung Thụy Thần lạnh lùng cắt ngang lời cậu.
Cô bé kia chắc chắn là anh quen biết, nếu không thằng nhãi này cũng sẽ
không lo lắng anh vì cô mà tìm mình tính sổ.
“Ấy.” Trần Minh Hiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chột dạ cúi đầu nói: “Thì là thư ký
của anh, Trần Lạc. Cũng không hẳn thế, cô ấy không cẩn thận bị người bỏ
thuốc, còn em thì say mèm, cho nên sau đó hồ đồ xảy ra quan hệ.” Cmn,
biết là chơi cùng tên khốn Hồ Tam đó chẳng có gì tốt. Còn đưa về một cô
xử nữ cho mình chơi, thế mà chơi lớn đến độ chơi luôn nhân viên dưới
trướng của anh hai nhà mình.
Cung Thụy Thần xưa giờ đều biết cậu
mê chơi, nhưng cũng không phải không biết chừng mực, hơn nữa cũng là
người trưởng thành rồi, tuy nói thư ký của anh, nhưng đó là cuộc sống
riêng tư của cô ấy. Cô cũng không chạy đến tìm anh xin sự giúp đỡ, anh
cũng không tiện xen vào, chỉ biết gật đầu nói: “Cậu cũng không còn nhỏ,
đừng cả ngày lêu lỏng, nhanh xác định với một người đi.”
Nghe ra
anh hai không có ý răn đe, cậu tư Trần lúc này mới yên lòng, sao anh hai với ba già nhà mình nói giống nhau quá vậy, điều này thật sự quá kỳ lạ, có điều cậu vừa mới phạm sai lầm, cho nên không có can đảm trêu chọc
hắn, chỉ có thể tỏ thái độ ngoan ngoãn nhận sai.
Bị thằng nhãi
này làm trò ầm ĩ như vậy, Cung Thụy Thần cũng mất hết hứng thú thỉnh
giáo hắn làm cách nào để dỗ dành vợ yêu, nói thêm vài ba câu rồi đứng
dậy ra về. Chờ sau khi anh đi rồi, Trần Minh Hiên buồn rầu không thôi,
cậu cũng không biết được anh hai đến tìm mình để làm gì nữa.