Lăng Nhược Tịch thấy anh đánh cũng không trốn, mắng cũng không kêu, cơn
tức giận dĩ nhiên đã tiêu tan đi phân nửa. Lại nói, lúc đầu là do cô
muốn mượn cơ hội để cho anh một bài học, ai bảo cô vẫn luôn bị chèn ép
ức hϊế͙p͙ chứ, lâu ngày cũng không tránh khỏi muốn vùng lên.
Lại
thêm anh cũng không có một lời xin lỗi sau chuyện đó, còn uy hϊế͙p͙ cô
cho nên lúc đó cô mới bùng nổ quyết tâm chiến tranh lạnh với anh. Bây
giờ thấy anh xuống nước mềm mỏng, cũng đã hết giận, tự nhiên cũng sẽ
không gây sự với anh nữa, có điều hiếm khi thấy anh nhận sai như vậy,
đương nhiên Lăng Nhược Tịch phải nắm chặt cơ hội này không buông.
Thế là cô vừa rơi nước mắt vừa ra vẻ đáng thương, lên án: “Anh ghét bỏ em.”
Cung Thụy Thần nhìn thấy vợ yêu nước mắt lã chã, đau lòng vô cùng, vừa vỗ
vừa xoa lưng cho vợ, vừa dịu dàng an ủi: “Đó là anh nói giỡn với em mà,
sao lại ghét bỏ em được chứ. ‘Nó’ cũng yêu thích em muốn chết được, hận
không thể ở bên trong em cả ngày, nếu không bây giờ mình về nhà, tự em
cảm nhận được ‘Nó’ thích em đến nhường nào. Ha?” Cung Thụy Thần vừa nói
vừa xấu xa dùng thân dưới đầy về phía người cô.
Khuôn mặt nhỏ của Lăng Nhược Tịch đỏ như tôm luộc, tức giận bấm vào eo anh một cái, mắng: “Lưu manh.”
Cung Thụy Thần bị vợ bấu rất vui vẻ, cúi đầu xuống hôn lên môi cô, cười nói: “Anh có lĩnh chứng hẳn hoi, đùa giỡn lưu manh cũng là hợp pháp.”
Lăng Nhược Tịch tự nhận mình cũng không có da mặt dày bằng anh, đối với
chuyện này sẽ nói không lại, thế nên nhanh chóng lảng sang chuyện khác:
“Vừa rồi, anh còn hung dữ với em.”
Gọi điện thoại thì cô không
nhận, gửi tin nhắn thì không trả lời, còn muốn gọi anh là ‘Anh Cung’, là ai cũng sẽ tức giận đó! Bây giờ còn trách anh hung dữ, có điều, Cung
Thụy Thần rất là lý trí, không có cãi cọ những chuyện này với cô, ngược
lại khá là phong độ nhận sai về mình: “Được được được, đều là anh sai,
sau này sẽ không hung dữ với em nữa, không tức giận nữa có được hay
không?”
Cung Thụy Thần từ trước đến nay không phải là người tốt
tính gì cho cam, đúng là có phong độ gallant thật, nhưng cũng không hề
dung túng cho người phụ nữ cố tình gây chuyện nào. Bây giờ còn biết nhận sai, cũng trùng hợp là do bản thân mình sai trước, còn những mặt khác
cũng bị cô lạnh nhạt khó tiếp thu, cho nên nghĩ thầm, cứ lừa cô trước
đợi vài ngày nữa sẽ trừng phạt cô sau.
Lăng Nhược Tịch hồn nhiên
không biết được anh chồng nhà mình đang ủ mưu, cuối cùng cũng chấp nhận
lời xin lỗi của anh, còn cười ngu ngốc nữa chứ, đuôi mắt cong cong,
chảnh chọe: “Cứ ngoan ngoãn nhận sai sớm thì có phải sẽ không có chuyện
gì sao.”
Nhìn vẻ mặt đắc ý của vợ, Cung Thụy Thần cũng bật cười,
nhưng anh có thâm ý khác: Bây giờ em cứ đắc ý đi, đợi tối nay rồi khóc
không ra nước mắt.
Mặc kệ Cung Thụy Thần đang âm thầm ủ mưu
chuyện gì, đối với Lăng Nhược Tịch đây cũng coi như là sau cơn mưa trời
lại sáng, cô không gây chuyện giận dỗi nữa, Cung Thụy Thần dỗ thêm mấy
câu, nói muốn đưa cô đi ăn, xem như là xin lỗi. Lăng Nhược Tịch nhìn
thấy cũng sắp đến giờ tan tầm rồi, nên lập tức đồng ý, sau đó nói anh
chờ mình trong xe, còn cô thì chạy xuống lầu xin nghỉ.
Vũ Kinh
Phàm thấy Lăng Nhược Tịch cười chào hỏi mình, sau đó nhanh chân chạy
xuống dưới, thầm nghĩ hai người đã làm lành rồi, anh cười cười nhìn
người nào đó đang đi ra từ phòng làm việc, trêu chọc: “Nhanh như vậy đã
lừa được vợ rồi à? Không ngờ là cậu hai mặt liệt thế mà ra sức học hỏi ở phương diện này nhỉ.. Chậc chậc…”
Cung thụy Thần nheo mắt, cười
cười như không: “Anh không cần hâm mộ em, cơ hội như vầy sau này anh sẽ
được hưởng thụ.” Nói rồi cũng đi xuống lầu.
Vũ Kinh Phàm bị anh
làm cho nghẹn họng, nửa ngày cũng chỉ có thể bất mãn lầm bầm: “Thằng
ranh, anh mày đưa phòng làm việc cho mày mượn để dỗ vợ, không cảm ơn thì thôi, còn dám rủa nữa.”
Thế mà dưới lầu cũng có một cô bé con
không hiểu phong tình gì hết, theo như tính tình của bé con ấy thì dường như cơ hội được hưởng thụ như Cung Thụy Thần lúc này có vẻ sẽ nhiều
lắm. Mẹ nó, thật đúng là bị hắn đoán trúng rồi, đại thiếu gia hiền lành
Vũ Kinh Phàm không khỏi chửi thề một phen.
Vũ đại thiếu gia còn
đang ở đây phiền muộn, nhưng Cung Thụy Thần và Lăng Nhược Tịch đã hòa
thuận ăn cơm tối, sau đó thật vui vẻ chạy về nhà.
Cả đêm, biểu
hiện của Cung Thụy Thần rất vừa lòng người, ngay cả khi Lăng Nhược Tịch
vừa về đến nhà đã chạy trốn vào phòng sách cũng không một câu càm ràm,
còn vô cùng ân cần chu đáo bưng trà rót nước hầu hạ cô.
Sự thay
đổi này của anh làm Lăng Nhược Tịch vô cùng cảm động, đồng thời cũng có
cảm giác mình cho anh bài học như vậy là đúng đắn, anh chồng này không
nên nuông chìu thành thói quen, thỉnh thoảng phải dạy dỗ một vài lần.
Đêm nay, Lăng Nhược Tịch vui vẻ vô cùng, cho nên mãi đến khi kim đồng hồ
lặng lẽ điểm số mười, Cung Thụy Thần từ phía sau ôm lấy cô, cắn lên vành tai cô, rù rì dụ dỗ cô đi ngủ, tuy rằng kế hoạch đọc sách của cô còn
chưa xong, nhưng vẫn ỡm ờ đồng ý, còn nhõng nhẽo muốn anh ôm về phòng.
Cung Thụy Thần vui mừng đồng ý, ôm ngang một cái trực tiếp ôm cô vào phòng
tắm trêи lầu, vô cùng thân thiết nói muốn giúp cô tắm gội. Lăng Nhược
Tịch rất là xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó đẩy anh ra ngoài, Cung Thụy Thần
cũng không thèm để ý đến sự cự tuyệt của cô, nhanh chóng cởi sạch đồ cho vợ, quần áo của mình anh cũng lột sạch trơn, trong phòng tắm nho nhỏ
lập tức vẽ lên cảnh xuân vô hạn.
Tuy hai người hàng đêm chơi
xuân, nhưng trần trụi đối mặt nhau dưới ánh sáng thế này, thấy con mãng
xà to lớn dưới thân của anh đang ngóc đầu dậy, hiên ngang phách lối vô
cùng, như đang muốn ra oai với cô, khiến cho Lăng Nhược Tịch lúng túng
không biết nhìn ở đâu, ánh mắt liếc trái ngó phải: “Cái đó, để tự em tắm là được rồi.”
“Vợ đại nhân cực khổ rồi, em đứng yên đừng nhúc
nhích, anh làm cho em là được.” Cung Thụy Thần cười vô cùng dịu dàng,
động tác trêи tay thì lại ngang ngược không cho phép người cự tuyệt, anh mở vòi sen, một dòng nước ấm xối xuống thân thể cô, chỉ trong chớp mắt
cả hai người đều ướt đẫm. Sau đó anh xoa sữa tắm, bôi lên bầu ngực no
tròn của vợ mình, không chút tốt bụng nào, cố ý nhào nặn mạnh tay, còn
dùng sức kéo lấy nụ hoa của cô, Lăng Nhược Tịch bị anh xoa nắn như vậy,
toàn thân khô nóng lên, dựa sát anh hơn nữa: “Đừng làm vậy… Tự em tắm là được…”
“Em nhất định tự mình làm?” Cung Thụy Thần vừa nói vừa dùng tay đè ép bầu ngực của cô.
Lăng Nhược Tịch lúc này mới nhận ra anh muốn cô làm như vậy, ánh mắt dò xét
của anh càng thêm gian manh hơn. Cô mắc cỡ lầu bầu vài tiếng rồi nhào
vào trong ngực anh, ôm chặt eo anh không chịu ngẩng đầu lên.
“ha
ha…Không muốn tự mình làm? Hả?” Nhìn thấy vợ yêu xấu hổ, Cung Thụy Thần
cười rộ lên, dùng sức mạnh hơn nữa xoa nắn ngực cô vài lần, sau đó đưa
tay lần xuống bên dưới, thăm dò giữa hai chân cô, sờ mó một hồi: “Chỗ
này cũng cần được tắm gội nè.”