Lăng Nhược Tịch đi ra khỏi phòng làm việc của Abne, thở phào một hơi nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng cuối cùng cũng trút xuống được. Cô tự nhận
lần tuyển trợ lý này mình chắc chắn không trúng, nhưng cũng không có cảm giác chán nản gì, ngược lại cô nghĩ mình còn trẻ, còn chưa tốt nghiệp
đại học, chỉ cần cô ra sức cố gắng, sau này sẽ có nhiều cơ hội hơn, lần
này cô đã nỗ lực hết mình có chọn hay không cô cũng không tiếc nuối.
Ăn trưa xong, Tiêu Thiển đi thẳng lên lầu trêи vì còn phải thi tuyển, Lăng Nhược Tịch muốn đi theo nhưng sống chết Tiêu Thiển cũng không chịu. Cô
ấy nói nếu có mặt Lăng Nhược Tịch ở đó, cô sẽ khẩn trương hơn, nên muốn
cô về nghỉ ngơi trước. Lăng Nhược Tịch nhéo cô bạn một cái rồi cũng
không đi theo lên trêи.
Cô định bụng gọi điện cho Cung Thụy Thần
đến đón mình, nhưng chợt nhớ ra, lúc đưa cô đi làm anh có nói hôm nay
phải tăng ca. Cô nhìn giờ trong điện thoại, cách thời gian anh tan tầm
còn lâu, nhưng cuối cùng ý nghĩ muốn được gặp anh đã khiến cô không kịp
đợi chờ, không cần gọi điện cho anh, trực tiếp gọi taxi chạy thẳng đến
công ty tạo cho anh một sự bất ngờ.
Bởi vì lúc trước cô thường
mang cơm đến cho Cung Thụy Thần, cho nên nhân viên lễ tân ở sảnh đều
biết cô, cũng không cần thông báo gì, cứ để Lăng Nhược Tịch đi thẳng lên phòng làm việc của Cung Thụy Thần.
Thư ký Trần ngẩng đầu lập tức nhìn thấy cô, gương mặt nhỏ nhắn đầy ngạc nhiên lập tức đứng lên muốn
chào hỏi, Lăng Nhược Tịch đã nhanh tay ra hiệu im lặng, thư ký Trần liền hiểu, biết là cô muốn cho tổng giám đốc niềm vui bất ngờ… Nhưng nghĩ
đến cô gái đang ở trong phòng làm việc kia, Trần Lạc không khỏi nhíu
mày, đi bước nhỏ chặn đường Lăng Nhược Tịch, thì thầm: “Trong phòng làm
việc còn có người khác.”
Nhìn sắc mặt không được tự nhiên của thư ký Trần, trong lòng Lăng Nhược Tịch vang lên hồi chuông báo động, nhất
thời có dự cảm không tốt, cô gật đầu với thư ký Trần một cái, sau đó đi
nhanh đến phòng làm việc, theo bản năng đưa tay muốn mở cửa ra, nhưng
lại do dự, một chốc sau, cô đưa tay gõ cửa, khi nghe thấy ‘Vào đi’ vào
từ bên trong truyền ra, cô mới mở cửa đi vào.
Nhìn thấy tình cảnh bên trong, khiến cho Lăng Nhược Tịch nhíu mày lại, thư ký Trần nói
người khác, thì ra là Lâm Lộ. Tuy rằng hai người cùng ngồi chung một bàn làm việc, ngồi ghế cạnh nhau, nhưng khoảng cách đều rất bình thường,
nhưng cô vừa nghĩ đến chuyện chỉ có hai người ở chung phòng, cô đã thấy
rất khó chịu.
Cung Thụy Thần thấy người đến là Lăng Nhược Tịch, anh vô cùng ngạc nhiên đứng dậy, đón cô.
Lâm Lộ cũng đứng lên khỏi ghế, ngọt ngào chào hỏi: “Chị dâu mới đến.”
Trong lòng Lăng Nhược Tịch tuy rằng không muốn thấy mặt cô ta, nhưng cô cũng
không thể đánh mặt người tươi cười, người ta đã lễ phép chào hỏi mình
như vậy, cô cũng cười lấy lễ ngược lại: “Ừm, không có chuyện gì nên đến
đây xem một chút.”
Vừa nói, Cung Thụy Thần đã đi đến bên cạnh,
nắm lấy tay cô ngồi xuống sofa, ân cần hỏi han: “Thi lý thuyết xong rồi
sao? Thế nào rồi? Sao em không gọi điện để anh đến đón em?”
“Cũng tạm được ạ.” Lăng Nhược Tịch ngại có Lâm Lộ ở đây cho nên ỡm ờ trả lời anh.
Lâm Lộ tự biết hai người nghĩ gì, thế nên rất biết điều nói lời tạm biệt:
“Anh Thụy Thần, em đi ra ngoài làm việc trước, nếu có gì không hiểu em
sẽ hỏi anh sao.”
Cung Thụy Thần nghe vậy cũng gật đầu với cô ta, nói: “Được” Lâm Lộ lập tức cần giấy tờ trêи bàn làm việc đi ra ngoài.
Nhưng lời cô ta vừa nói như sét đánh ngang tai Lăng Nhược Tịch, thời gian
dường như quay về buổi chiều ấm áp kia, bọn họ hẹn cô ra quán cà phê gặp mặt, Lâm Lộ ôm chặt Cung Thụy Thần xuất hiện trước mắt cô.
Cung Thụy Thần vẫn dáng vẻ lạnh lùng như vậy, ngồi xuống đối diện với cô, sau đó không hề thay đổi sắc mặt nhìn cô chăm chú.
Cuối cùng vẫn là Lâm Lộ mở miệng trước, cô ta nói: “Chị, là em có lỗi với
chị, đều là do em sai. Em đến làm việc bên cạnh anh Thụy Thần, cùng anh
ấy đi làm, cùng anh ấy về nhà, mỗi ngày em đều gặp anh ấy, dần dần thành yêu, em có thể thề, em chưa từng có suy nghĩ phá hoại quan hệ giữa chị
và anh Thụy Thần, em chỉ muốn cất giấu tình yêu này vào tận sâu trong
tim.” Vẻ mặt Lâm Lộ nhìn Lăng Nhược Tịch đầy chân thành.
Lăng
Nhược Tịch cũng biết Lâm Lộ yêu Cung Thụy Thần, mà cô vẫn luôn muốn ly
hôn với anh, cho nên đối với chuyện này, cô vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí có lúc cô còn tạo cơ hội cho bọn họ. Nhưng lúc này cô không có ý muốn diễn cùng họ nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô ta tự mình biên diễn.
Lâm Lộ thấy Lăng Nhược Tịch không có ý muốn trả lời, bèn nói tiếp: “Chị, là em có lỗi với chị, em thật sự không muốn. Tháng trước chúng em cùng đi
công tác. Khi bọn em uống say, trong lúc hồ đồ đã xảy ra quan hệ, xin
lỗi, chị, đều là lỗi của em, là em không biết kiềm chế bản thân, em nên
từ chối, em …. Em vốn dĩ muốn rời khỏi anh ấy, chỉ muốn để lại những kỷ
niệm đẹp, nhưng mà, nhưng mà ….Em….” Lâm Lộ không nói được thành lời,
chỉ biết khóc thút thít.
Lăng Nhược Tịch cũng không ngốc, đương
nhiên cô cũng sẽ không tin cô ta muốn rời đi với lý do lưu lại kỷ niệm
đẹp nào đó. Nhưng cô cũng không muốn chọc thủng sự khôn vặt này của cô
ta mà thôi. Nhìn dáng vẻ giả vờ yếu đuối đáng thương đó của cô ta, thật
sự rất buồn nôn, thế là cô nheo mắt nhìn về phía Cung Thụy Thần, chờ anh ta quyết định.
Dường như sự khóc lóc của Lâm Lộ cũng khiến cho
Cung Thụy Thần thấy phiền, nhìn Lăng Nhược Tịch rồi lại nhìn ra ngoài
cửa: “Em ấy mang thai rồi, anh muốn cho đứa bé một gia đình.” Nói rồi
dừng lại một chút, anh nói tiếp: “Anh sẽ cho em sự tự do mà em muốn với
một số tiền, ngày mai chúng ta sẽ ly hôn.”
Cuối cùng anh cũng đã đồng ý ly hôn với cô, Lăng Nhược Tịch nói: “Được, anh Cung, ngày mai tôi sẽ đến đúng giờ.”
Cung Thụy Thần nhìn cô với ánh mắt đầy phức tạp, nhưng lập tức thu lại, gật
đầu với cô, sau đó kéo Lâm Lộ đang giả vờ yếu đuối vô tội rời đi.
Khi anh bước ra ngoài, cũng là khi anh đã bước ra khỏi cuộc sống của Lăng
nhược Tịch. Ánh mặt trời vốn dĩ rất ấm áp nhưng bây giờ Lăng Nhược Tịch
lại cảm thấy rất lạnh lẽo, lạnh đến mức như rơi vào hầm băng.
Tất cả những chuyện này, cũng khởi nguồn từ khi Lâm Lộ đến đây thực tập.
Sao cô lại quên mất chuyện này, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần dọn ra ngoài
sống là có thể ngăn cản họ gặp nhau, từ đó có thể thay đổi định mệnh.
Thì ra là do cô tự lừa mình dối người Lẽ nào định mệnh sẽ lập lại lần
nữa? Không được, cô không muốn!
Vừa nghĩ đến chuyện Cung Thụy
Thần rời xa cô, để chung sống cùng người phụ nữ khác, trái tim Lăng
Nhược Tịch lập tức đau như dao cắt. Sao có thể như vậy được, sao lại thế được? Cô cho rằng chỉ cần cô cố gắng thì mọi chuyện sẽ khác đi, Cung
Thụy Thần sẽ yêu cô, sau đó bọn họ sẽ đi cùng nhau đến suốt cuộc đời.
Nhưng tại sao lại không thể tránh khỏi bánh xe định mệnh, chẳng lẽ trong sinh mệnh của cô hoàn toàn hữu danh vô phận với Cung Thụy Thần sao?
“Vợ ơi, em sao thế? Sao sắc mặt tệ như vậy? Nhược Tịch? Tiểu Tịch?” Cung
Thụy Thần nhìn sắc mặt tái nhợt của vợ. Cô như đang trong trạng thái mơ
hồ, anh không khỏi lo lắng, khẽ lay cánh tay của cô, cố gắng lôi kéo sự
chú ý của cô.
“Ấy….” Cuối cùng thì Lăng Nhược Tịch cũng hồi phục
tinh thần, cô nhìn vẻ mặt lo lắng của Cung Thụy Thần, bỗng nhiên cô nhớ
lại anh đã từng dùng ánh mắt như thế để nhìn Lâm Lộ khi mang thai ở kiếp trước, trong lòng cô càng thêm đau đớn, đau đến mức suýt nữa cô đã rơi
nước mắt.
“Xảy ra chuyện gì? Hử? Thi không tốt sao em?” Cung Thụy Thần quan tâm hỏi han.
“Ừm… Có mấy câu em chưa làm.” Lăng Nhược Tịch thuận miệng trả lời cho có.
Nghe cô thi không được tốt, trong lòng Cung Thụy Thần rất vui, nhưng ngoài
mặt anh ra vẻ tiếc nuối, an ủi: “Đừng nản, lần này thi không tốt, sau
này còn có cơ hội.”
“Dạ.” Tâm tư Lăng Nhược Tịch hoàn toàn không ở nơi này, cô chỉ thuận miệng trả lời rồi tiếp tục trầm ngâm. Cung Thụy
Thần nghĩ là do cô thi không tốt nên khó chịu mà thôi, cho nên anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô.
Qua một lúc lâu, Lăng Nhược Tịch mới miễn cưỡng ổn định tâm tình, hỏi anh với giọng chua lè: “Lâm Lộ đến đây làm gì thế anh?”
Cung Thụy Thần nghe cô hỏi thế rất sửng sốt, những lời an ủi để cô thoải mái vừa vắt óc nghĩ ra cũng nghẹn lại, trong lòng giận dỗi: Không phải do
thi không tốt khiến tâm tình bé con nhà mình không vui, mà là cô nhỏ này ăn cả thùng giấm chua lòm rồi. Thế mà anh lại ngu ngốc đi tìm lời ngon
tiếng ngọt để dỗ cô.
Anh thở dài một hơi nói: “Là mẹ để cho em ấy đến đây, ba thì muốn anh quan tâm đến em ấy một chút. Hồi nãy, Lâm Lộ
đến tìm anh để mượn sách, sẵn tiện muốn hỏi anh vài vấn đề, nể mặt ba mẹ anh cũng không tiện từ chối có đúng không? Em ấy đến công ty làm, hôm
nay anh cũng mới biết, em đừng có đoán mò.” Cung Thụy Thần cảm thấy uất
ức khi giải thích chuyện này với vợ yêu, nhưng anh không muốn cô khó
chịu trong lòng.
“Coi như là quan tâm cũng không cần phải dắt
theo bên người cả ngày được!” Lăng Nhược Tịch đẩy anh ra, trong giọng
nói cũng đầy chua chát.
“Cái gì mà cả ngày bên cạnh chứ?” Cung Thụy Thần nghe vậy lập tức nhíu mày, giọng nói cũng lạnh hơn.
“Cô ấy không phải là thư ký của anh sao? Còn không phải là cả ngày đi bên
cạnh?” Nghe ra giọng anh lạnh lẽo như vậy, Lăng Nhược Tịch càng khó chịu lớn tiếng hơn.
“Không phải thư ký của anh, là thư ký giám đốc, anh là Tổng giám đốc.” Cung Thụy Thần nhấn mạnh từng chữ.
“Ấy….” Lăng Nhược Tịch ngạc nhiên, cô cho rằng sẽ giống như kiếp trước, không
ngờ là có điểm khác biệt, thư ký của giám đốc, vậy có phải là hai người
sẽ không kề cận nhau hằng ngày không? Nghĩ như vậy, trong lòng Lăng
Nhược Tịch dễ chịu hơn một chút, nhưng vẫn còn cứng miệng: “Vậy còn
không giống nhau sao, mỗi ngày đều gặp nhau.”
Cung Thụy Thần cũng không nói gì, anh nhìn cô chăm chăm hồi lâu. Lăng Nhược Tịch bị anh
nhìn khiến cho hoảng sợ, có phải lời nói vừa rồi quá đáng lắm không, cô
đã chọc anh giận, chọc anh ghét bỏ cô rồi?
“Thụy Thần….” Lăng Nhược Tịch nhỏ giọng gọi anh, ánh mắt đầy sự cầu xin.
“Ha ha….” Đột nhiên Cung Thụy Thần bật cười, nhìn vợ yêu đỏ hồng đôi mắt,
lúc này anh mới lên tiếng: “Vợ ơi, anh thấy em rất có tố chất làm hoạn
thư đó nha.”