“Cái này….” Bởi vì người thông qua danh sách là Abne, tình hình cụ thể
trong đó thế nào, Lâm Dạ không cách nào biết được, nghe thấy có người
chấp vấn trước đám đông thế này, cô có chút chần chừ nhìn về phía anh
ta, hy vọng anh sẽ cho một câu trả lời hợp lý, có điều, cô cũng rất sợ
anh lại bốc đồng phun ra hai chữ: “Tôi thích” thì cô gái kia sẽ khó mà
tiếp nhận được.
Abne ngẩng đầu nhìn Trương Ngọc Kiều, lạnh lùng
nói: “Cô Lăng đây kém hơn cô, thậm chí trong tất cả những người dự thi ở đây cũng là kém nhất. Nhưng cô đừng quên, lần này là chọn trợ lý, bản
thân là một người trợ lý, nếu không thể lấy nhu cầu của tôi đặt lên hàng đầu, vậy thì cô không có tư cách làm trợ lý được. Cô Lăng vì muốn giúp
tôi pha cà phê, mua cơm trưa cho nên trễ nải thời gian, cứ thế mà không
làm xong được bài thi, nhưng cô ấy cũng không có một lời oán trách nào.
Đây chính là điều mà tôi chọn cô ấy, cũng là nguyên nhân tôi không chọn
cô. Trả lời như vậy, cô Trương có hài lòng hay không?”
Lời này vừa nói ra, tự nhiên sẽ có người hận đấm ngực, dậm chân, có người lại cảm thấy may mắn.
Trương Ngọc Kiều bị câu trả lời của anh khiến cho gương mặt lúc xanh lúc
trắng, không ngờ trong lúc làm bài thi, Abne muốn người cầm giấy thi đi
pha cà phê là trắc thí, sớm biết như vậy cô sẽ không từ chối. Trương
Ngọc Kiều hối hận, lại có phần căm hận Lăng Nhược Tịch, nhìn cô với ánh
mắt vô cùng độc ác, ngồi lại chỗ của mình, không lên tiếng nữa.
Lăng Nhược Tịch lúc này đang trong tâm trạng mất rồi lại được, trong lòng
mừng như điên, căn bản là không rảnh để ý đến ánh mắt của cô ta.
Lâm Dạ thấy mọi người không còn ý kiến gì, thế là tuyên bố vòng thi thứ hai sẽ vào thứ sáu tuần sau, sau đó đi cùng với Abne ra ngoài.
Lăng Nhược Tịch vội vàng đi ra, tìm nơi vắng vẻ không người, gọi điện cho Cung Thuỵ Thần.
Điện thoại vang lên, hồi lâu không có người bắt máy, Lăng Nhược Tịch vội
vàng dùng ngón tay hưng phấn vẽ trêи điện thoại. Đột nhiên, điện thoại
được thông, bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Cung Thuỵ Thần
:”Bà xã, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Thuỵ Thần, em thông qua rồi,
em thông qua rồi, em thật sự rất vui, em nói cho anh nghe nha, thì ra
Abne bảo em đi pha cà phê và mua cơm trưa chính là nội dung thi đó, em
thế mà lại may mắn thông qua.” Lăng Nhược Tịch sợ người khác nghe thấy,
cố gắng nhỏ giọng lại, nhưng vẫn cực kỳ hưng phấn nói với anh.
Cô vì quá vui mừng nên lời nói có chút lộn xộn, nhưng Cung Thuỵ Thần nghe
vẫn hiểu, cô đã thông qua kỳ thi lý thuyết rồi! Điều này làm cho anh hơi giật mình, nhưng nghe được giọng nói vui vẻ của cô như vậy, anh cũng
cười theo cô: “Thật sao, chúc mừng em nha, vợ anh giỏi quá, buổi tối về
chúng ta đi ăn mừng nhé!”
“Dạ, vậy chúng ta đi đâu ăn mừng nè?” Dường như đây là lần đầu tiên được anh khen, cô nghe thấy nên mặt mày vô cùng hớn hở.
“Em muốn đi đâu?” Cung Thuỵ Thần dịu dàng hỏi ý kiến vợ yêu, nhưng còn chưa kịp nghe được câu trả lời của cô, thì Lâm Lộ đã đẩy cửa cầu thang, lớn
tiếng gọi anh:” Anh Thuỵ Thần, bác Cung gọi anh trở vào tiếp tục họp.”
Cung Thuỵ Thần nhanh tay bịt chặt điện thoại, khoát khoát tay với cô ta, nói sẽ đến ngay, bảo cô đi ra ngoài. Dù anh có nhanh thế nào, Lăng Nhược
Tịch cũng nghe được, nhất là cái câu ‘Anh Thuỵ Thần’ kia, làm lòng cô
lộp bộp một cái, tâm tình vui vẻ không thôi vừa rồi lập tức biến mất
không còn bóng dáng, giọng nói có chút chua hỏi anh: “Là Lâm Lộ gọi anh
ha! Vậy anh nhanh đi đi!”
Cung Thuỵ Thần sao không nghe được mùi
chua trong lời nói của cô vợ nhỏ nhà mình, không khỏi thở dài: “Anh đi
nhanh là về, có điều không phải Lâm Lộ gọi anh mà là bởi vì vừa rồi anh
đang họp, nhìn thấy cuộc gọi của em nên ra ngoài nghe, lúc này về phải
nghe ba dạy dỗ rồi, em còn nói lời chua chát với anh, thật là con bé
không có lương tâm mà.”
“Nói bậy, người ta nói gì chua chứ, anh
nhanh đi họp đi.” Nghe được lời giải thích của anh, Lăng Nhược Tịch
ngượng ngùng giả ngốc.
“Em yêu, còn dám nói xạo, để xem về nhà
anh xử lý em thế nào!” Cung Thuỵ Thần cười cười bỏ lại một câu giống như uy hϊế͙p͙ lại giống như đang ve vãn, rồi mới tắt máy, đi vào họp tiếp.
Lăng Nhược Tịch theo bản năng nghĩ đến cách xử lý của anh nhiều gian trá thế nào, dai dẳng ra sao. Không khỏi xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt, trong lòng
thầm mắng bản thân không đàng hoàng, ban ngày lại nghĩ đến mấy chuyện
này, cô vội vàng vỗ vỗ mặt mình, ép buộc bản thân nhanh chóng tỉnh táo
lại, sau đó trở về phòng làm việc.
Tối đến, hai người vốn định
chỉ muốn ăn mừng cùng nhau, ai ngờ Trần Minh Hiên với Phương Quan Lâm
không biết nhặt được tin tức từ đâu, kiên quyết kéo mọi người ra ngoài
cho náo nhiệt.
Thế là địa điểm ăn mừng được Phương Quan Lâm ấn
định tại ‘Mai Nhạc’, có nói hát karaoke thì càng đông càng vui, thế nên
bọn họ đều mang bạn của mình đến.
“Nè, anh hai, chị hai.” Phương
Quan Lâm xuất hiện ở đầu hành lang, thấy hai người sóng bước cùng nhau
đến, nhanh chóng xông ra chào hỏi: “Em nói anh chị nghe, anh cả hôm nay
còn dẫn theo một cô bé xinh đẹp, tuyệt đối là có gian tình đó.”
Cung Thuỵ Thần đối với sự nhiều chuyện của cậu không hề có hứng thú, nói với cậu dăm ba câu rồi ba người cùng nhau đi vào phòng bao, mới vừa đến
cửa, thì cửa đã bị mở ra từ bên trong, Lăng Nhược Tịch nhìn thấy người
đang đi ra ngoài, không khỏi kinh ngạc.
“Nhược Tịch?” Người nọ nhìn thấy Lăng Nhược Tịch cũng rất kinh ngạc, hô lên thành tiếng.
“Tiểu Thiển? Sao cậu ở đây vậy?”
“Mình…Ừm….” Tiêu Thiển khổ sở nhíu mày, nhìn về phía sau một cái, sau đó rất khí
phách kéo tay Lăng Nhược Tịch nói: “Ái phi, đi, bồi trẫm vào nhà xí
nào!”
Cung Thuỵ Thần với Trần Minh Hiên đứng gần các cô lập tức kinh ngạc.
Bình thường thì Lăng Nhược Tịch càn quấy cùng bạn thành quen, cho nên thỉnh
thoảng sẽ nói ra những ngôn ngữ nhặng xị như vậy, Lăng Nhược Tịch rất là bình tĩnh xoay người đi theo cô ấy.
Khi Cung Thuỵ Thần nghe Lăng Nhược Tịch thốt lên ‘Tiểu Thiển’ anh cũng đã biết được thân phận của cô gái kia, đương nhiên cũng rất thuận tiện đoán ra, cô ấy chính là ‘cô bé xinh đẹp mà anh cả mang đến’ theo lời thằng tư mới nói, thế nên anh rất an tâm lùi lại một bước, để vợ nhỏ nhà mình đi theo cô ấy.