Lăng Nhược Tịch khen cô mặc gì cũng đẹp, còn nói
chỉ có cô mới có thể toát lên ý vị của trang phục. Khen đến mức khiến
cho Thôi Linh nở rộ pháo hoa trong lòng, hối thúc cô ấy nhanh chóng mặc
hai bộ khác lên để thay đổi một chút.
Lăng Nhược Tịch
nhanh chóng sửa đổi xong hai bộ trang phục kia, chuyện này cũng phải cảm ơn cuộc sống khổ cực mười năm qua của cô, bởi vì cô không có tiền, lại
thích quần áo đẹp, cho nên cô cũng tự tay sửa quần áo, không ngờ lúc này lại có công dụng như vậy, khiến cô trong khoảng thời gian ngắn nhất có
thể sửa đổi trang phục theo ý cô mong muốn.
Lăng Nhược
Tịch nhìn thời gian còn lại hai mươi phút, cô để Thôi Linh ngồi xuống,
nhanh chóng trang điểm thật đơn giản trang nhã, tóc được vấn lên tùy ý
sau gáy, không dùng đến trang sức, không thể để những thứ này đoạt mất
hào quang của trang phục được, điều này Lăng Nhược Tịch đương nhiên
hiểu.
Thời gian hai giờ đã kết thúc, Lăng Nhược Tịch vất
vả lắm cũng đã chuẩn bị xong. Sau đó cô và người mẫu đều được gọi xuống
hậu trường dưới lầu. Đến hậu trường rồi cô mới biết được, lần này ngoài
vô và Tiêu Thiển còn thêm ba người khác, trong đó có Ôn Uyển, xem ra
thực lực của Ôn Uyển này không tầm thường, Lăng Nhược Tịch âm thầm đánh
giá.
Lâm Dạ hô bắt đầu, muốn người mẫu đi thay trang
phục. Lăng Nhược Tịch nhanh chóng đưa bộ váy màu xanh da trời cho Thôi
Linh mặc trước. Váy này cô đã cắt ngắn phía trước, chỉnh sửa lại phía
sau, làm thành thể không đối xứng, sau đó dùng dây ren màu vàng ánh và
bạc thắt thành cái nơ bướm lớn bên hông. Phía trên chỗ dây áo bra cô
dùng một chuỗi dây trân châu thay vào, đơn giản lại phóng khoáng nhưng
cũng không kém ung dung quý phái.
Sau khi năm người mẫu lên sân khấu, Abne dành lời đánh giá cho trang phục trên người Thôi Linh.
Có thể được Abne khen thưởng, tuy là khen trang phục trên người, nhưng
Thôi Linh cũng có thể lộ mặt, cho nên cô càng thêm có tự tin.
Trang phục thứ hai Lăng Nhược Tịch chọn là lễ phục màu tím cúp ngực, cô chỉ
đơn giản bóp eo, sau đó quấn một lớp lụa mỏng lên phần ngực, màu sắc
cũng tương đồng, xa xa nhìn vào sẽ giống như đóa hoa tím nhạt, thanh
mát, trang nhã. Abne cũng đánh giá rất cao.
Trang phục
cuối cùng, là mẫu chủ lực lên sân. Thôi Linh mặc trên người bộ váy dài
màu trắng, bên hông điểm thêm màu xanh xinh đẹp, dáng dấp yểu điệu tiêu
sái trên sân khấu, người bên dưới lập tức im lăng như tờ, ngay sau đó là tràng pháo tay rền vang.
Ngay cả Abne cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười. Cuối cùng, Abne để năm người lên trước sân khấu, trình bày ý nghĩa thiết kế của mình.
Bốn người phía trước nói một tràng dài ba hoa chích chòe về thiết kế của
mình, nào là hài hòa, nào là căn bản, phù hợp trào lưu này, trào lưu
kia…
Lăng Nhược Tịch được xếp cuối cùng, khi cô đứng trên sân khấu, nhìn thấy trang phục bốn người mẫu kia măc, cô liền biết bị
người chơi xấu, nhất định có người ở trong tối phá rối, bởi vì trang
phục của bốn người kia đều là mẫu mới nhắt, bọn họ làm cùng lắm cũng chỉ là phối đồ mà thôi.
Mà trang phục trong phòng của cô
không hề đặc sắc, bất kể là cô phối thế nào cũng không thể xuất sắc
được, nhờ có suy nghĩ nhất thời của cô, bằng không cuộc thi này chắc
chắn cô sẽ thua, Lăng Nhược Tịch âm thầm may mắn, nhưng lại có chút tức
giận, bình thường cô rất khiêm tốn sao lại có người dùng thủ đoạn hại cô chứ. Ngoại trừ có khúc mắc với Trương Ngọc Kiều ra, ngày thường quan hệ của cô và đồng nghiệp đâu có tệ, lẽ nào người chơi xấu là Trương Ngọc
Kiều?
Lăng Nhược Thần đang âm thầm suy nghĩ, thì nghe có
người gọi tên mình. Cô lập tức lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, cười vô cùng tự tin nói: “Tôi để cô gái xinh đẹp đây chọn trang phục, đó tất cả chỉ là những mẫu đơn giản tầm thường.” Lăng Nhược Tịch vừa nói vừa cười với Thôi Linh, cô nói tiếp: “Những bộ trang phục này tôi chỉ chỉnh sửa
một ít, khiến chúng trở nên nổi bật chính là nhờ khí chất của cô ấy. Cho nên tôi chọn chúng, không phải vì có nguyên nhân nào khác, đơn giản là
vì cô ấy thích. Tôi cảm thấy nguyên tắc lớn nhất của nhà thiết kế chúng
ta đó là làm hài lòng nhu cầu của khách hàng, làm cho khách hàng mặc
trang phục của chúng ta có thể vui vẻ, tự tin trong cuộc sống.”
Abne nghe vậy, trong mắt cũng lóe lên vẻ vui mừng, nhưng lập tức biến mất,
không người nào phát hiện, sau đó để cho năm người dự tuyển và người mẫu lui vào trong hậu trường chờ kết quả, còn năm vị giám khảo bắt đầu chấm điểm.
Đương nhiên bốn giám khảo còn lại chỉ để cho Abne
tham khảo, người cuối cùng quyết định vẫn nằm trong tay Abne. Bốn người
kia tuy rằng rất thích những mẫu thiết kế đầy sáng tạo của Lăng Nhược
Tịch, nhưng trong cuộc thi phối đồ lần này, màu sắc cũng như chất liệu,
Lăng Nhược Tịch chưa thể hiện hoàn toàn được, nhưng Tiêu Thiển thì ngược lại, phối mẫu khá tốt. Bốn vị giám khảo này cảm thấy thật khó không
biết nên chọn hay nên loại, có người nói họ chọn Lăng Nhược Tịch, mà
cũng có người nói họ thích phong cách của Tiêu Thiển, bởi vì cô có bản
lĩnh thật, là một nhân tài có thể đào tạo. Thế nên do dự tranh luận
không ngớt.
Cuối cùng vẫn là Abne vung bút thành tên, lựa chọn Lăng Nhược Tịch, lý do là cô có thể mang đến cho mình nhiều linh
cảm sáng tác.
Chủ đề buổi trình diễn thời trang lần này
anh cũng đã nghĩ xong, “Confidence” sự tự tin, lấy thời trang phối cùng
tranh thủy mặc, anh tin tưởng show thời trang này sẽ vô cùng thành công, anh không thể chờ đợi được nữa, muốn cùng Lăng Nhược Tịch lao vào thiết kế ngay lập tức.
Những người dự tuyển và người mẫu ở
phía sau hậu trường, Thôi Linh quấn lấy Lăng Nhược Tịch muốn cô tặng cho mình ba bộ trang phục kia, nếu không tặng được thì cô có thể bỏ tiền ra mua cũng được. Lăng Nhược Tịch hứa lát nữa sẽ đi hỏi quản lý xem sao,
nếu quản lý đồng ý thì cô sẽ đưa trang phục cho cô ấy mang về, cô nàng
lúc này mới chịu buông tay, trao đổi số điện thoại với Lăng Nhược Tịch,
sau đó thay quần áo về trước.