Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 340

Một động tác làm Lạc Dịch Bắc rõ ràng có chút ngoài ý muốn, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, hai tay của cô căng thẳng đôi môi hơi nhấp nhẹ.

Một bàn tay ấn đầu cô, môi anh lại phủ lên một lần nữa tiếp nhận quyền chủ động.

Phương Trị Hạ nhón mũi chân cao thêm chút nữa, thân thể hướng vào trong ngực anh, Lạc Dịch bắc thuận thế ôm chặt cô.

Động tác của hai người có sự ăn ý ngoài ý muốn.

Lạc Dịch Bắc chống đỡ thân thể của cô, đại khái cảm thấy động tác có chút không thuận liền ôm cô nhanh chóng đi vào phòng.

Vừa vào phòng liền dùng mũi chân để đóng cửa, anh đẩy cô ngã lên giường lớn ở sau lưng……

Phải qua mấy giờ sau trong phòng mới dần bình thường lại.

Lạc Dịch Bắc nhìn Phương Trì Hạ nằm bên cạnh sắp ngủ mất, ánh mắt tối tăm dừng trên mặt cô.

Phương Trì Hạ quá mỏi mệt, vốn dĩ lúc ở trên phi cơ cũng không ngủ được chút nào, lúc mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thân thể liền cọ về phía của anh, hai tay ôm chặt lấy anh.

Một động tác làm Lạc Dịch Bắc giật mình, thân thể cứng đờ. 

Phương Trì Hạ như không cảm thấy cái gì, cứ ôm anh từ sau lưng, khuôn mặt nhỏ dán lên lưng anh.

Lúc cô làm động tác này cũng rất tự nhiên, cảm giác như hai người đã trở thành đôi vợ chồng già.

Nhưng thật ra Lạc Dịch Bắc lại nhìn chằm chằm tay của cô đang quấn bên hông anh, sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Hiện tại cô đã thành thói quen rồi!

Phương Trì Hạ rõ ràng chưa cảm thấy gì cả, đầu nhỏ còn dụi dụi vào lưng anh.

Động tác của cô rất lười biếng, cực kỳ giống con mèo nhỏ đang nhàn nhã phơi mình dưới ánh mặt trời.

“Tắm rửa đã rồi ngủ.” Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sợ cô ngủ không thoải mái liền bế cô đến phòng tắm để tắm rửa cả người mồ hôi.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy róc rách.

Cùng thời khắc đó nắng ban mai đang bao phủ cả căn phòng, một hồi tiếng chuông cũng theo đó vang lên.

Điện thoại của Lạc Dịch Bắc đang reo.

Tiếng chuông điện thoại “Đô đô đô đô” kêu thật lâu không ngừng, nhưng tiếng nước trong phòng tắm quá lớn nên đã che dấu mất tiếng điện thoại làm Lạc Dịch Bắc không nghe thấy.

Tiếng nước trong phòng tắm còn chảy róc rách rất lâu.

Tiếng chuông ở bên ngoài đã kêu hai lần nhưng Lạc Dịch Bắc vẫn không nghe được.

Anh còn đang bận tắm rửa cho Phương Trì Hạ, anh đặt cô ở trong nước trêu đùa cô như một con mèo nhỏ, cũng mặc kệ cô còn đang mơ mơ màng màng đôi mắt chưa từng mở ra.

Anh thưởng thức da thịt cô, xoa bóp chỗ này, véo véo chỗ kia, còn xoa nhẹ rất nhiều lần.

Làn da của Phương Trì Hạ mềm nhẵn như tơ lụa, còn rất non mịn, cảm giác tốt đến mức khiến Lạc Dịch Bắc nhớ đến cánh hoa được ngâm trong sữa bò.

Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, da thịt cô phiếm một màu hồng nhợt nhạt, đặc biệt xinh đẹp, còn rất mê người.

Lạc Dịch Bắc mê luyến cảm giác trên da thịt cô, Phương Trì Hạ từ đầu tới đuôi đều chưa phản ứng lại hôn hôn trầm trầm ngủ, chính anh lại có thể chơi đến nghiện.

Từ trong phòng tắm đi ra thì đã qua nửa giờ.

Điện thoại vốn dĩ còn kêu mãi không có điểm dừng cũng đã yên tĩnh lại.

Lạc Dịch Bắc thả Phương Trì Hạ ở trên giường, sau đó liền lên giường ôm cô ngủ, lúc tỉnh lại thì cũng đã là buổi chiều.

Khi mở mắt ra thì đã không còn nhìn thấy người trong ngực.

Hình như cô mới đi không bao lâu, gối đầu của cô vẫn còn hơi lõm xuống, thậm chí Lạc Dịch Bắc còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt mà cô lưu lại.

Mùi hương rất nhạt còn rất mê người.

Ánh mắt nhìn chằm chằm gối đầu bị lõm một hồi lâu, nhớ lại hình ảnh tối hôm qua khóe môi anh chậm rãi mở ra.
Bình Luận (0)
Comment