Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 367

"Được, tôi giúp cô pha một ly khác." Phương Trì Hạ ngẩn người, đổi ly khác, lại pha thêm một ly.

"Lạc tiên sinh, đây là của anh." Bưng ly còn lại đi về phía Lạc Dịch Bắc, để trên bàn làm việc của anh, quay người, định rời đi, Lạc Dịch Bắc lấy một đống tài liệu ở gần tay mình đặt trước mặt cô, hờ hững lên tiếng, "Các bảng số liệu này, giúp tôi kiểm tra lại."

Chồng sổ sách rất cao, cũng không biết là đã chất đống được bao nhiêu tháng, cả đống chữ số chằng chịt khiến người khác đau đầu chóng mặt.

Lúc Phương Trì Hạ nhìn một chồng dày cộm đó, nắm đấm đều đã nắm lại, có điều, sao cùng lại chầm chậm buông ra.

"Được." Cô hôm nay dường như vô cùng nhẫn nại, lại bị Lạc Dịch Bắc kéo cổ tay lại, "Cứ xem ở đây."

Phương Trì Hạ ngẩn ra, ánh mắt lướt về phía anh, đối với hành động của anh có hơi bực mình.

Anh và nhân tình hẹn nhau thì thôi đi, tại sao còn thêm cô vào?

"Có ý kiến gì à?" Ánh mắt Lạc Dịch Bắc thông thả ngẩng lên, giọng điệu bình thản.

Trong lòng Phương Trì Hạ rất bực tức, nhưng chỉ để trong lòng, trên mặt vẫn như không có chuyện gì.

"Không có." Lạnh nhạt phủ định, cô kéo cái ghế đến ngồi cạnh anh.

Lạc Dịch Bắc không quản cô nữa, mà là nghiêng đầu tiếp tục nói chuyện với Tô Nhiễm.

"Dịch Bắc, chỗ này của anh thay đổi rất nhiều, em nhớ từ trước kia mỗi lần đến, chỗ này của anh đều không có tươi mát như thế." Tô Nhiễm nhìn nhìn phòng làm việc của anh, giọng nói bình thản, dịu dàng, cho dù Phương Trì Hạ Là phụ nữ, cũng cảm thấy đặc biệt êm dịu.

Trong phòng làm việc của Lạc Dịch Bắc có thêm rất nhiều chậu cây nhỏ, Phương Trì Hạ khi rảnh chuẩn bị cho anh, còn cắm vài bình hoa tươi.

Là hoa cẩm tú cầu xinh đẹp, tràn đầy sức sống, khiến cho căn phòng làm việc vốn đầy vẻ cương nghị, điểm tô sắc điệu mềm mỏng thêm vài phần. 

Lạc Dịch Bắc ngược lại không để ý chuyện này, chủ yếu là mắt nhìn của Phương Trì Hạ cũng tạm, trang trí vài món đồ, cho dù phong cách của anh khó khăn như thế, cũng có thể nhìn vào mắt.

Vậy nên, gặp phải chuyện nhỏ này, Lạc Dịch Bắc đều để mặc cô tự do.

Tô Nhiễm hỏi như thế, Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích, chỉ là "ừ" một tiếng.

Ngược lại Phương Trì Hạ ở bên cạnh nghe ra rất chói tai, trước kia mỗi lần đến?

Vẫn từng đến rất nhiều lần ư?

Tô Nhiễm bưng cà phê khẽ nhấp một ngụm, tiếp tục trò chuyện mải mê với Lạc Dịch Bắc, "Dịch Bắc, lúc nào chúng ta đến nhà thăm ông nội đi, đã đến nhiều ngày như thế, em vẫn chưa sang hỏi thăm ông cụ."

"Được." Lạc Dịch Bắc vui vẻ đồng ý.

"Đúng rồi, ông nói thích nhất là ngọc chạm khắc đúng không? Em nhớ lúc nhỏ có một lần anh không cẩn thận làm vỡ một con tỳ hưu, lúc ấy ông không biết đau lòng bao nhiêu, giận đến xém chút bắt anh nhặt những mảnh vỡ lên dán lại..."

"Ha ha, chuyện lần đó thật ra rất vui, rốt cuộc thế nào lại bị em phát hiện."

"Chuyện thuở nhỏ vẫn còn rất nhiều, còn có chuyện cái ngọc tháp trước đây cũng vậy, còn nữa..."

Cô ta nói rất nhiều, ban đầu nói về lúc nhỏ Lạc Dịch Bắc nghịch ngợm đến sắp chết, sau đó cứ nói cứ nói, không biết thế nào thì đã nói đến chuyện hồi nhỏ của hai người.

Cái gì mà Lạc Dịch Bắc có lần ngã xuống hồ, còn có cái gì mà cô bị thương anh cõng cô ta đi một đoạn đường rất dài, còn có anh vì cô ta, cãi nhau với ông nội vân vân.

Phương Trì Hạ vẫn còn ở trong phòng, bị Lạc Dịch Bắc nhất quyết yêu cầu ở lại, lúc này đang dùng ánh mắt như bới móc nhìn chòng chọc vào đống chữ chi chít, ngược lại hai người ở bên kia lại vẫn chuyện trò vui vẻ...
Bình Luận (0)
Comment