Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 442

Vài người hầu bất lực, chỉ có thể đẩy Phương Trì Hạ quỳ trên đất.

Trong nhà, tiếng bịch bịch theo đó bắt đầu vang lên?

Gia pháp của Lạc gia đã được lập ra từ rất sớm, nhưng kỳ thực vốn không có con cháu nào trải qua loại cực hình này, Phương Trì Hạ là người đầu tiên.

Tấm ván được làm bằng gỗ, cơ thể Phương Trì Hạ hai ngày nay căn bản cũng rất không khỏe, lúc một gậy giáng xuống, cônđau đến nhíu mày lại, tất cả cảm quan trên cơ thể tê tái, sắc mặt trắng nhợt đi.

Người hầu của Lạc gia thật ra đều rất tốt, đặc biệt là quản gia.

Thấy cô như thế, thật sự không nhẫn tâm nhìn, ông ta không thể ra tay được.

Nhưng mà, Lạc Dịch vẫn còn ở bên cạnh, ông ta cũng không còn cách nào, chỉ có thể vừa ra hiệu cho người hầu một gậy nối tiếp một gậy, vừa dùng ánh mắt với một người hầu bảo đi tìm Lạc Dịch Bắc đến.

Lúc Lạc Dịch Bắc đang đi về hướng này cùng với Tô Nhiễm thì nhận được tin.

Nghe người hầu nói, mặt biến sắc, cũng không quản còn có người đi cùng mình, vội vàng chạy nhanh đến biệt thự của Lạc Dịch.

Lúc đến, Phương Trì Hạ đã chịu đến tám gậy.

Tám gậy, hai người hầu nam đánh, mỗi một gậy điều đau đến ý thức cô mơ hồ, gương mặt nhỏ cỡ một bàn tay, huyết sắc cũng không còn nữa.

"Đây là đang làm cái gì?" Lạc Dịch Bắc vài bước đi đến, đẩy hai người hầu ở bên cạnh, anh hoảng loạn đỡ Phương Trì Hạ đang nằm trên mặt đất đứng dậy, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Bình hoa của bà cố vỡ rồi, ông cố cho rằng là tôi làm vỡ." Phương Trì Hạ cũng không biết bản thân lúc này là như thế nào, nhìn thấy anh, khóe mắt cay xè, đột nhiên rất muốn khóc.

Lạc Dịch Bắc biết rằng bình hoa kia đối với Lạc Dịch quan trọng thế nào, lúc nghe được nửa câu trước của cô, trong lòng căng thẳng một hồi, lại nghe nửa câu sau của cô, sắc mặt trầm xuống.

Ánh mắt trước tiên là nhìn phần mông của cô bị gậy đánh, lại nhìn nhìn sắc mặt trắng nhợt của cô, trong lòng của Lạc Dịch Bắc giống như bị vật gì đó cứa một nhát vậy, xót xa một lúc, anh dịu dàng hỏi, "Sao lại như vậy?"

"Tôi không biết..."Gương mặt Phương Trì Hạ mơ hồ, giọng nói có hơi nghẹn ngào.

Đây là chỗ uất ức nhất của cô, chuyện đều đã thành thế này rồi, cô cũng chịu cực hình rồi, nhưng cô ngay cả câu giải thích đều không giải thích được.

"Không sao đâu, không sao." Lạc Dịch Bắc bị giọng nói nghẹn ngào của cô làm cho trong lòng rối bời, ôm lấy cô dịu dàng dỗ dành.

"Lạc Dịch Bắc, chuyện này không phải là tôi làm, tôi thật sự không có, anh có tin tôi không?" Tay của Phương Trì Hạ nắm chặt quần áo của anh, giống như nắm lấy một cọng cỏ cứu mạng duy nhất vậy, đôi mắt nhìn anh lấp lánh nước mắt.

"Tin, chỉ cần là em nói, tôi đều tin, đừng khóc." Tay của Lạc Dịch Bắc vội vàng lau nước mắt đọng ở khóe mắt của cô, động tác mang theo dịu dàng cả bản thân cũng không nhận ra.

Phương Trì Hạ nằm trong lòng anh, khóc như đứa trẻ đã chịu ấm ức.

Lạc Dịch không đổi sắc mặt nhìn anh ta như thế, chân mày nhíu lại.

Tô Nhiễm từ trong hoa viên từng bước từng bước đi đến, cách đó không xa không đổi sắc mặt nhìn cảnh này, trong lòng có thứ gì đó, đùng một tiếng, rơi vào tận đáy vực.

Tâm trạng của Phương Trì Hạ có hơi không ổn định, cô tuy sống từ trước đến giờ vốn không vô tư như thế, nhưng ít ra chưa từng chịu ấm ức quá lớn như vậy.

Điều cô uất ức nhất là, cô ngay cả lý do phản bác cho bản thân đều không nói ra được!

Lạc Dịch Bắc luôn ra sức an ủi cô, chờ đến lúc tâm trạng của cô có hơi bình ổn, kéo cô đứng dậy.
Bình Luận (0)
Comment