Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 116

Cái gì mà Tống Ánh San bị thương phải nhập viện vì cứu Tô Ngọc Kỳ, hai người có tình cảm sâu đậm.

Cái gì mà Tống Ánh San là tình yêu đích thực của người đứng đầu Tô thị.

Cái gì mà người đứng đầu Tô thị và vợ bằng mặt không bằng lòng.

Tiêu Tuyết nhìn Cố Uyên, không biết Cố Uyên có biết tin tức này không?

Hôm nay, cô muốn đưa Cố Uyên ra ngoài để giải sầu, nhưng nhìn chân của Cố Uyên bị thương, có lẽ hơi bất tiện.

Tống Ánh San nhập viện, chắc chắn Tô Ngọc Kỳ phải ở cùng với Tống Ánh San. Loại người tâm cơ như Tống Ánh San, "Lưu Thanh Vũ" quá đơn thuần, không chơi lại được.

Tiêu Tuyết nhìn vết thương ở chân của "Lưu Thanh Vũ" bị quấn nhiều lớp băng gạc, dù trông không nghiêm trọng lắm, nhưng nhìn "Lưu Thanh Vũ" mấy ngày nay gầy như vậy, chắc chắn bị thương không nhẹ.

"Thanh Vũ, tối nay chúng ta ăn lẩu đi, ăn luôn tại đây. Tớ sẽ gọi điện cho Tiểu Vận, tối nay ba chúng ta ở cùng nhau."

Tiêu Tuyết không đợi Cố Uyên gật đầu, cứ như vậy quyết định. Cô đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, nhìn vào bên trong trống rỗng, cô biết mà.

"Thanh Vũ, tớ và Sở Vận ra ngoài mua thức ăn, cậu ở nhà chờ là được rồi."

Trong không khí mang theo hơi thở mập mờ.

Khả Di tỉnh dậy ở trên giường, cô muốn đứng dậy, nhưng cánh tay của người đàn ông đang vắt qua eo cô. Cô di chuyển cánh tay của người đàn ông, cả người Khả Di bị mắc kẹt ở trong ngực của người đàn ông.

Cô chống cánh tay, khẽ cau mày: "Tống Thanh Việt, buông tôi ra."

Tống Thanh Việt mở mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo một chút vui vẻ. Anh hôn lên khuôn mặt trắng nõn của người phụ nữ, cũng không buông tay.

Khả Di có chút bực mình: "Anh làm đủ rồi đúng không? Thả tôi ra."

Vừa mới nói xong.

Liền phát hiện dưới thân người đàn ông có phản ứng.

Cơ thể cô trần trụi, dán chặt lấy anh ta, Khả Di cắn chặt hàm răng trắng, tức giận: "Tống Thanh Việt!"

Hai cánh tay sắt thép của người đàn ông siết chặt eo cô, nghiêng người, đặt cô ở sau lưng, giọng anh ta lạnh như băng vang lên: "Làm đủ chưa? Cô nói thử xem?"

Anh khẽ cúi xuống, xoa nắn cô, Khả Di hét lên.

Từ hơn một giờ chiều đến bây giờ đã là hoàng hôn, người đàn ông này giống như bị uống thuốc. Cả người cô bị dày vò không còn chút sức lực, sức chống cự cũng không còn.

"3 tỷ, làm tiếp một lần nữa, thế nào?" Tiếng nói lạnh lùng mang theo dục vọng của Tống Thanh Việt vang lên bên tai Khả Di. Anh ta cắn lỗ tai cô, nụ hôn nóng bỏng, ẩm ướt thẳng một đường đi xuống, cuối cùng dừng lại ở trên xương quai xanh của cô.

Khả Di ở bên cạnh Tống Thanh Việt nhiều năm như vậy.

Cô biết anh ta là một người háo sắc, không biết anh ta có giống với những người phụ tình khác hay không? Lúc cao hứng, anh ta rất thích cắn cổ cô, thích nhất là cắn xương quai xanh của cô. Tống Thanh Việt nói xương quai xanh của cô đẹp nhất trong số những người phụ nữ mà anh ta từng thấy, nhìn xương quai xanh của cô khiến anh ta bị mê hoặc.

Có một cảm giác thúc đẩy muốn xé quần áo của cô.

Khả Di luôn biết rõ Tống Thanh Việt lạnh lùng, tàn nhẫn. Lúc hoan ái cũng không có tình cảm, thể xác sung sướng nhưng trong lòng anh ta lại không có cảm xúc.

Cô cần tiền và anh nuôi cô.

Mối quan hệ của hai người họ chính là như vậy.

"30 tỷ, làm một lần." Khả Di tránh mặt, nói một câu.

Tống Thanh Việt vươn tay ra vỗ má cô. Rèm cửa trong phòng ngủ bị đóng kín, mơ hồ không nhìn rõ. Anh ta đứng dậy, lấy một điếu thuốc ra, hút hai hơi.

Khả Di nghĩ anh ta đã buông tha cho cô.

Ngồi dậy, chăn trên người trượt ra khỏi vai.

Trượt xuống đến eo.

Ánh sáng trong phòng ngủ lờ mờ, cô xuống giường, cầm quần áo ngủ mặc vào. Nhìn bóng lưng người đàn ông đang hút thuốc, còn có đường cong cơ thể và cơ bắp trên lưng của anh ta. Cô lấy điện thoại di động ra, nhìn thông báo từ ứng dụng tin nhắn, Lưu Thanh Vũ đã đồng ý yêu cầu kết bạn của cô.

Cô đã gửi lời mời kết bạn cho Lưu Thanh Vũ cách đây vài ngày, nhưng bên kia vẫn luôn không đồng ý.

Cô hỏi Đường Cảnh Ngọc số điện thoại của Lưu Thanh Vũ. Cô có rất nhiều điều muốn nói với cô ấy, rất nhiều chuyện trong bốn năm qua.

Cô gửi một tin nhắn cho Lưu Thanh Vũ: "Tôi là Khả Di, cô còn nhớ không? Lần trước chúng ta đã gặp nhau ở trong phòng bao."

Đột nhiên, một cánh tay ở phía sau ôm lấy eo cô, điện thoại di động của Khả Di rơi trên thảm, cả người bị mang lên giường.

Cô giãy giụa: "Tống Thanh Việt, anh muốn gì? Thỏa thuận hai năm giữa chúng ta đã tới, đã hai năm rồi!"

Hôm nay chính là ngày cuối cùng.

Khả Di càng giãy giụa, sức lực của Tống Thanh Việt càng mạnh, dường như có thể bóp nát cổ tay cô. Rất đau nhưng Khả Di vẫn chống cự: "Đường đường là luật sư lớn của thành phố Hải Châu, luật sư Tống, chẳng lẽ lời nói của anh không tính sao?"

"Chuyện tôi nói đương nhiên là chắc chắn rồi." Giọng nói của Tống Thanh Việt rất trầm, rất lạnh, giống như một vũng nước đọng: "Sáng nay không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn làm cô một ngày một đêm."

"Vô sỉ!"

"Khả Di, là cô chủ động bò lên giường của tôi. Sao có thể bảo tôi vô sỉ được, còn có, nhanh như vậy mà cô đã tìm được một đối tượng tốt rồi."

"Anh nghĩ ai cũng ghê tởm như anh sao?" Khả Di nghiêng đầu, há miệng cắn vào cánh tay của người đàn ông, cánh tay của Tống Thanh Việt căng thẳng siết chặt.

"Chỉ với 30 tỷ nhưng thời gian tôi có thể làm chuyện đó vô cùng dài."

Anh xé quần áo của Khả Di xong, ra vào dữ dội.

Khả Di chống cự quyết liệt, cắn chặt cánh tay của anh ta không buông. Anh ta trừng phạt cô càng mạnh, Khả Di càng cắn mạnh.

Dường như người đàn ông không có cảm giác gì.

Đau đớn kích thích anh hưng phấn.

Khả Di bại trận.

Buông miệng ra, nếm mùi vị máu tươi ở trên môi. Tất cả đều là của anh ta. Cánh tay người đàn ông nhanh chóng chảy máu, hai dấu răng rất sâu, máu chảy không ngừng.

Đủ để thấy cô cắn mạnh như thế nào.

Anh ta đưa tay bóp cằm cô: "Khả Di, có phải cô để ý tên tiểu bạch kiểm của nhà họ An đúng không?"

"Anh không được phép nói anh ấy như vậy." Khả Di đưa tay ra vỗ cánh tay anh ta: "Tôi để ý ai không liên quan gì đến anh. Sau ngày hôm nay, chúng ta đã kết thúc."

"Kết thúc, tôi không nói kết thúc, ai dám nói dừng lại?" Khuôn mặt đẹp trai của Tống Thanh Việt trầm xuống, cơn giận dữ và sự ghen tuông trong ngực điên cuồng ăn mòn anh. Người phụ nữ này nằm dưới cơ thể anh chống cự, còn nghĩ đến người đàn ông khác, anh ta khẽ nở nụ cười.

Khả Di hoảng hốt.

Tống Thanh Việt mở ngăn tủ đầu giường, lấy một viên thuốc ra khỏi lọ, nhét nó vào miệng của Khả Di, rồi cúi đầu hôn lên môi cô.

Lưỡi dài luồn vào.

Bắt cô phải nuốt xuống.

Khả Di dường như ý thức được cô đã ăn cái gì, một cái tát rơi trên khuôn mặt người đàn ông: "Tống Thanh Việt, anh là thằng khốn!"

Sau vài phút.

Cơ thể cô dường như không thể kiểm soát, cả người khô nóng, ngực nhấp nhô kịch liệt, lưng và trán ướt đẫm mồ hôi, làm ướt sũng mái tóc đen của cô.

Người đàn ông hôn cô, như dao như mật, cơ thể sung sướng từ từ xâm chiếm cơ thể cô.

Cô không thể chống cự.

Khát khao cực độ.

Toàn bộ cơ thể giống như hàng ngàn con kiến đang bò.

Cố Uyên đang ở nhà chờ Tiêu Tuyết và Sở Vận mua thức ăn về liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiêu Tuyết sợ đến lúc cô về Cố Uyên phải ra mở cửa, mà chân cô còn đang bị thương nên đã cầm chìa khóa đi.

Cố Uyên đứng dậy, khẽ cau mày, chậm rãi đi tới cửa, mở cửa ra thấy Tô Vân Thư đang đứng ở cửa ra vào.

"Thanh Vũ, em gọi cho chị mà chị không trả lời nên em mới phải đến đây. Mấy ngày nay chị làm gì?"

"Xin lỗi, chị không để ý điện thoại..." Cố Uyên nghiêng người để cho Tô Vân Thư đi vào. Tô Vân Thư thấy chân trái của Cố Uyên lúc đi có chút khập khiễng, cô bước tới đỡ Cố Uyên, giọng quan tâm hỏi: "Chân chị bị sao vậy?"

Cố Uyên mỉm cười: "Không sao đâu, chị không cẩn thận bị ngã."

Tô Vân Thư không tin nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn thiếu máu của Cố Uyên, người cô đã gầy hơn nhiều. Cô đỡ Cố Uyên ngồi xuống ghế sôfa, sau đó kéo ống quần của Cố Uyên lên.

Cố Uyên mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, ống quần rộng khiến Tô Vân Thư dễ dàng kéo lên. Nhìn đầu gối bị quấn mấy lớp băng gạc trắng, cô cắn môi: "Sao chị không nói tiếng nào với em? Sao chị lại bị thương thế này?"

"Chị không sao, chị chỉ không cẩn thận bị ngã thôi." Giọng nói của Cố Uyên rất nhẹ, khóe môi cô khẽ nở nụ cười: "Qua mấy ngày là khỏi."

"Anh ba của em đâu?" Tô Vân Thư hừ một tiếng: "Chắc chắn là anh ấy không biết đúng không? Em sẽ nói cho anh ấy biết, nói cho cả ông bà nữa."

Nói xong, cô ấy lấy điện thoại trong túi ta.

Cố Uyên ngăn cô ấy lại: "Vân Thư..."

Tô Ngọc Kỳ không thích cô, anh ấy thích Tống Ánh San. Cố Uyên cảm thấy mệt mỏi, thật sự mệt mỏi. Bây giờ cô chỉ muốn rời khỏi đây, tới Lệ Châu ở bên cạnh Tinh Tinh. Đây chính là ước mơ của cô.

Cô thật sự rất mệt mỏi.

Nếu không vì cóTinh Tinh, Cố Uyên thực sự muốn đi cùng Tùng An và mẹ cô.

Tô Vân Thư đang ngồi trên ghế sofa, hốc mắt hơi đỏ: "Chị thích anh ba đúng không? Em thấy chị rất thích anh ba. Chị là vợ của anh ấy, cho dù bên cạnh anh ba có bao nhiêu người phụ nữ, thì chị vẫn là vợ của anh ba."

"Vân Thư, em nên hiểu rằng không phải tất cả những gì mình thích đều có thể trở thành sự thật. Hiện tại đây chính là cách tốt nhất để chị và anh ấy có thể sống chung."

Tô Vân Thư nắm chặt điện thoại, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Uyên, cô muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại không nói được gì cả.

Tiêu Tuyết và Sở Vận đã về, còn mua rất nhiều thứ.

Cố Uyên bảo Tô Vân Thư ở lại cùng ăn cơm. Tính cách của Tô Vân Thư tương đối giống với Sở Vận, khá trầm tính, nhưng rất nhanh trở nên thân quen.

Tiêu Tuyết mở một chai bia, rồi rót một ly nước trái cây cho Cố Uyên.

Mấy người nói chuyện đến rất muộn.

Trước khi đi, Tiêu Tuyết nói phải ở lại cùng với cô. Cố Uyên mỉm cười từ chối, trong lòng cảm thấy ấm áp. Hóa ra ở nơi xa lạ này, vẫn còn có người quan tâm đến cô.

Cô nói với Tô Vân Thư không nên nói cho ông bà biết cô bị thương. Tô Vân Thư cũng đã đồng ý.

Sáng hôm sau, khi những tia sáng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, rơi xuống chiếc giường lớn. Ánh sáng chiếu sáng phòng ngủ hỗn loạn.

Khả Di nhìn lên trần nhà, siết chặt các ngón tay.

Đôi môi bị cắn tái nhợt.

Từ tối hôm qua đến sáng sớm nay, cô ta bị hành hạ hết lần này đến lần khác. Cả người sung sướng đến cực độ, cơ thể co giật, tim đập mất kiểm soát, tác dụng của thuốc điên cuồng xâm nhập vào cô ta. Cô ta như một con điếm, quấn lấy anh cầu xin.

Tiếng la hét vang lên.

Những thứ này không phải sinh ra từ trong người cô ta.

Người đàn ông này vậy mà lại cho cô ta uống loại thuốc này!

Khả Di nhìn Tống Thanh Việt đang ngủ bên cạnh cô ta. Hai năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, anh ta đã cho cô uống thuốc, điên cuồng cả đêm. Sau này, cô không bao giờ uống loại thuốc đó nữa.

Tác dụng của thuốc này rất mạnh, đêm qua Khả Di cảm thấy cô ta sẽ chết trên giường này, nhịp tim đập điên cuồng dường như muốn dừng lại. Sáng sớm sau khi thức dậy, cả người cô ta giống như đã bị mất hết sức lực.

Cả người như ao tù nước đọng.

Tất cả các giác quan đều run rẩy.

Loại thuốc này có tác dụng phụ.

Cô ta chống đỡ cơ thể để mình ngồi dậy, ngay cả cánh tay cũng bị nhũn ra, hai chân cô ta đặt trên mặt đất giống như không phải chân cô ta vậy, mềm yếu, không có sức lực. Cô ta vịn mép giường, mở tủ ở đầu giường ra, lấy một viên thuốc tránh thai từ trong ra nuốt xuống.

Sau đó lấy một con dao gọt hoa quả từ trong tủ trên đầu giường.

Văn phòng của Tổng Giám đốc Tô thị.

Một nữ trợ lý đi tới: "Tổng Giám đốc Tô, tài liệu này cần chữ ký của anh."

Tô Ngọc Kỳ ký tên của mình, rồi để nữ trợ lý rời đi. Hai giây sau đó Hoàng Hưng bước vào: "Tổng Giám đốc Tô, việc anh bảo tôi điều tra, tôi đã điều tra xong. Đây là tư liệu về Hạ Cường Nam."

Hoàng Hưng nói xong đưa túi tài liệu tới trước mặt Tô Ngọc Kỳ.

Người đàn ông cài lại bút, nhận túi tài liệu, mở ra bên trong là một chồng giấy A4. Anh nhìn rồi chỉ vào một bức ảnh: "Không tra được thông tin của người phụ nữ này sao?"

Trên tấm ảnh trên có lẽ là ở trường cấp ba, Hạ Cường Nam lúc còn trẻ đang chơi trên bãi tập với một cô gái. Nhưng đó chỉ là ảnh sau lưng, thông tin về cô gái rất ít. Đây là bạn gái lúc cấp ba của Hạ Cường Nam.

Anh nhìn bóng lưng của cô gái trong bức ảnh, môi mỏng khẽ mím chặt, trông rất lạ, đôi khi lại thấy quen.

Hoàng Hưng liếc nhìn lắc đầu: "Không tra được gì, ngay cả phía chính diện cũng không nhìn thấy. Chẳng qua chỉ tìm thấy một cái tên sau khi ra nước ngoài gọi là Ôn Thanh."

Điện thoại vang lên.

Hoàng Hưng nhìn sang nhắc nhở: "Tổng Giám đốc Tô, bà chủ gọi."

Tô Ngọc Kỳ đặt những thứ trong tay xuống, cầm điện thoại lên: "Alo, bà."

"Ngọc Kỳ, bà bảo tiểu Từ mang cho con một bát canh gà, ninh lửa nhỏ suốt đêm, con nhớ uống, đừng làm việc như vậy, có thời gian mang Thanh Vũ về chơi nhiều hơn."

"Con biết rồi bà."

Nghe thấy hai chữ "Thanh Vũ", đôi mắt của người đàn ông trầm xuống.

Vừa tắt máy, chị Từ đã tới.

"Cậu chủ, cậu nếm thử đi." Chị Từ bưng canh gà tới: "Cậu chủ, cơ thể của mợ chủ gần đây không thoải mái. Nếu cậu chủ không bận, hãy về thăm mợ chủ."

Cơ thể không thoải mái.

Lại lấy cái cớ này sao?

Tô Ngọc Kỳ mỉm cười: "Chị Từ, cơ thể không thoải mái đã có bác sĩ. Bác sĩ có ích hơn tôi." Hai người đã phá vỡ mối quan hệ giả vờ tốt đẹp trước mặt bà Tô, vì vậy không cần tiếp tục giả vờ như trước nữa.

Chị Từ nói: "Cậu chủ, sao cậu có thể nói như vậy. Mợ chủ là vợ của cậu. Nếu để bà chủ nghe thấy mấy lời này, nhất định sẽ giáo huấn cậu."

"Được rồi. Tôi biết rồi. Nếu hết bận tôi sẽ đi qua nhìn thử xem, như vậy được chưa?" Tô Ngọc Kỳ mất kiên nhẫn nói.

"Như vậy là tốt rồi. Tôi quay về trước."

Tô Ngọc Kỳ cười lạnh một tiếng, đi thăm Thanh Vũ sao? Ốm một chút mà đã truyền tới tai bà rồi, mới vài ngày đã không chịu được rồi?

Đêm xuống, trời đột nhiên đổ mưa.

Mưa rất lớn.

Cố Uyên chậm rãi bước ra ban công, cố gắng muốn đóng cửa sổ, liền lập tức bị mưa hắt vào mặt. Cô đóng cửa sổ, vịn vách tường từ từ đi tới phòng bếp.

Bắt đầu chuẩn bị bữa tối đêm nay.

Tủ lạnh đã được Tiêu Tuyết và Sở Vận mua đồ chất đầy vào đó.

Cô lấy trứng gà, cà chua và mì sợi ra.

Dù nhiều người không thích mì trứng cà chua.

Nhưng từ khi cô còn nhỏ, mẹ cô thường xuyên làm mì trứng cà chua cho cô và Tùng An ăn.

Cố Uyên ăn tối xong, chưa tới mấy phút, cô đã chạy vào nhà vệ sinh nôn hết mọi thứ ra.

Cô mở vòi nước rửa mặt.

Có thêm chút sức lực từ từ đi ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment