Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 132

Tô Ngọc Kỳ đẩy cửa phòng vệ sinh, hai tên đứng canh thất kinh, định chạy ra ngoài thì nhìn thấy Tô Ngọc Kỳ bước vào, hai kẻ đều dừng bước lại, bị khí thế của người đàn ông này dọa sợ lui về sau mấy bước.

Tô Ngọc Kỳ nhìn thấy một thân ảnh nằm dưới đất, bên cạnh là một con dao gọt hoa quả.

Một người đàn ông nằm sõng soài dưới đất.

Ở trên đất toàn là máu.

Trên tay người phụ nữ cũng toàn là máu.

Cô không ngừng run rẩy, ôm chặt lấy bản thân mình.

Tô Ngọc Kỳ bước đến bên cạnh cô, giơ tay ra, đặt lên vai Cố Uyên, cô vẫn run đến lợi hại, anh ôm lấy cô, Cố Uyên kịch liệt giãy dụa, gấp gáp kêu lên: “Đừng động vào tôi, bỏ tôi ra, bỏ tôi ra!”

Cô cắn mạnh vào tay anh.

Tô Ngọc Kỳ nhìn bộ dạng thất kinh của cô, tim anh nói lên, lồng ngực như bị thúc vài chưởng, anh không màng việc cô cắn tay anh, anh ôm chặt cô, cô càng run, lẩm bẩm: “Bỏ tôi ra, đừng chạm vào tôi, đừng...”

Anh ôm chặt lấy cô, giọng điệu lạnh lẽo, nhưng vẫn nghe ra được đau lòng: “Là tôi, Lưu Thanh Vũ, là Tô Ngọc Kỳ.”

Người phụ nữ trong lòng anh ngẩng đầu lên, dừng cắn tay anh, ánh mắt mơ hồ nhìn anh.

“Tô...Tô Ngọc...Kỳ...” Là anh sao? Anh thật sự đến rồi sao?

Anh đưa tay xoa xoa quầng mắt cô, không tự giác dịu dàng với vô: “Ừ, Tô Ngọc Kỳ.”

Anh nhìn khuôn mặt sưng lên của cô, còn có một mảng ngực trắng bị lộ ra ngoài, ánh mắt anh tối sầm, lạnh lẽo như muốn giết người.

Anh ôm chặt lấy cô, khiến cô cảm thấy an toàn, không còn run như lúc trước nữa.

Ánh mắt anh cuồn cuộn sóng ngầm, cứ vậy ôm cô, đợi đến khi cô bình tĩnh lại, anh mới mở vòi nước rửa sạch vết máu trên tay cô.

Rửa cho đến khi hai tay cô trắng nõn thì thôi.

Tô Ngọc Kỳ lấy khăn lau tay cho cô, giống như là lau một bảo bối gì quý giá, cẩn thận lau.

Anh nhặt chiếc áo khoác màu hồng dưới đất lên, khoác vào người cô, anh nhớ, ban ngày cô mặc áo khoác chụp ảnh với người tuyết, nụ cười xán lạn dường như có thể sưởi ấm mọi vật trên thế giới lạnh băng này.

Vậy mà bây giờ trên mặt cô chỉ còn lại những giọt nước mắt cùng với nỗi kinh hoàng sợ hãi.

Anh đau, phải, trái tim anh rất đau.

Nam Tâm sau khi thấy rõ tình hình trong nhà vệ sinh, chặn ở ngoài cửa, không cho hai tên kia ra ngoài, hai người đàn ông nhìn nhau liền đẩy cô ra, Nam Tâm bị đau một trận ôm lấy vai mình, hai tên kia lao ra ngoài.

“Cô đưa cô ấy ra ngoài đợi một chút.” Tô Ngọc Kỳ buông Cố Uyên ra, nhìn Nam Tâm.

Nam Tâm đỡ lấy Cố Uyên, Cố Uyên né tránh, tay cô bám chặt lấy Tô Ngọc Kỳ không chịu buông ra.

Tô Ngọc Kỳ đau lòng, nhìn thấy bộ dạng rơi nước mắt của cô, giơ tay lau đi, dịu dàng: “Cô ra ngoài đợi tôi, tôi lập tức ra ngay.”

Nam Tâm đỡ lấy Cố Uyên: “Chị Tô, chị nghe lời Ngài Tô đi.” Nam Tâm nhìn Cố Uyên, cô đơ ra một lúc, cô dường như đoán ra rồi, ngày đó Ngài Tô tại sao lại giúp mình, chuộc cô ra, là bởi vì cô ấy....

Ở góc độ nào đó, cô giống với vợ anh.

Trong lòng có chút chua xót, nhưng Nam Tâm vẫn cười cười, Mợ Tô với Ngài Tô, thật xứng đôi.

Tô Ngọc Kỳ nhìn Cố Uyên một cái, đi vào trong nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nhìn tên đàn ông nằm dưới đất.

Ánh mắt tối sầm, dường như sắp có một trận phong ba bão táp sắp xảy ra.

Đồ của anh, cho dù là anh thích hay không thích, cũng không để cho người khác tùy tiện chạm vào.

Trương Khải Hoa nằm dưới đất, máu không ngừng chảy ở phần bụng, lúc nãy anh định gọi hai tên kia cùng vào chơi người phụ nữ đó, không ngờ cô ta đâm cho anh một nhát, con tiện nhân đó!!!

Hắn ta nhìn thấy một thân ảnh màu đen đứng trước mặt hắn ta: “Anh.....là ai...” Hắn ta hét lên tên hai tên thủ hạ kia nhưng trong phòng vệ sinh chỉ là một mảng trống không, không có người đáp lại.

Anh đến gần, đạp chân lên bụng chỗ vết thương của hắn ta, trong phòng vệ sinh chỉ nghe thấy âm thanh đau đớn chết chóc.

Một giọng nói vang lên giống như âm thanh từ địa ngục: “Mày là cái thứ gì mà dám động vào cô ấy?” Ánh mắt anh rơi trên con dao gọt hoa quả, anh không ngờ rằng, người phụ nữ bình thường nhỏ bé yếu đuối ấy khi bị dồn vào đường cùng lại có thể cầm dao đâm người, khi anh đuổi đến cô không ngừng run rẩy khóc.

Gương mặt trắng nõn của cô bị sưng hồng lên, rõ ràng là bị đánh.

“Mày dám đánh cô ấy.” Anh bóp chặt cổ của Trương Khải Hoa, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

Trương Khải Hoa kinh sợ, cố gắng bò ra cửa phòng vệ sinh, anh liền giẫm một chân lên chân hắn ta, tiếng xương cốt vang lên vỡ vụn, sắc mặt hắn ta trắng bệch.

Cố Uyên nghe thấy âm thanh từ trong phòng vệ sinh truyền ra, cô lại run lên, bịt chặt lấy hai tai, mắt lại đỏ hồng lên.

Nam Tâm vỗ vỗ vai cô: “Mợ Tô, cô đừng sợ, đã không sao rồi.”

Cố Uyên nhìn Nam Tâm, cả người có phản ứng trở lại, cô nhìn tay mình, tuy đã được rửa sạch, nhưng mà, cô vẫn cảm thấy có máu, cô....

Lúc đó, khi anh Hoa xé quần áo cô, gọi hai tên thủ hạ vào, vì cách một lớp cửa hai tên bên ngoài không nghe rõ, anh Hoa liền thả lỏng cô ra, đi đến của phòng vệ sinh, gọi hai tên đó vào.

Lúc này Cố Uyên liền lấy ra con dao gọt hoa quả, con dao này là lúc sáng cô gọt cà rốt cho người tuyết thuận tay đút vào túi, nắm lấy con dao cả người cô run rẩy.

Cô liền lao đến đâm anh Hoa một nhát.

Hai tên kia đỡ lấy anh Hoa, nhìn Cố Uyên: “Con tiện nhân này, dám đâm anh Hoa chúng ta.”

Anh Hoa ôm bụng nằm xuống đất, Cố Uyên cầm con dao dí vào cổ mình, nhìn về phía bọn họ: “Đừng qua đây, đừng chạm vào người tôi!”

Hai tên thủ hạ của Hoa ca không dám lại gần, nếu xảy ra án mạng thì to chuyện rồi, lại thêm người phụ nữ này vừa mới đâm thương anh Hoa.

Tiếp đó thì Tô Ngọc Kỳ đến.

Phòng vệ sinh mở ra, Tô Ngọc Kỳ đi ra, trên người anh không có một vết bẩn nào, bộ dạng ưu nhã như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt anh đầy sát khí, khiến người khác phải sợ hãi.

Tô Ngọc Kỳ ôm lấy Cố Uyên, đi ra ngoài.

Bên ngoài phòng vệ sinh có không ít người, không hẹn đều nhường đường cho Tô Ngọc Kỳ, người đàn ông này lạnh lùng đến mức khiến người khác không dám động vào.

Vẫn còn tiếng anh Hoa kêu thảm thiết bên trong.

Nam Tâm đi theo Tô Ngọc Kỳ, đi được mấy bước cửa phòng vệ sinh mở ra, cô quay lại nhìn một cái liền đưa tay bịt miệng.

Cô chết đứng tại chỗ.

Vừa đi ra khỏi quán bar.

Một tên thủ hạ lúc nãy chạy thoát đem them người đến: “Anh Lịch, chính là hắn ta, là tên này, anh Hoa suýt chút nữa bị hắn ta giết chết.”

Bên ngoài đậu một chiếc xe, cửa xe mở ra.

Một người đàn ông tầm 30-40 tuổi từ trong xe bước ra, đầu húi cua, trên mặt có vệ sẹo dài, sắc mặt dữ dằn, quay sang hỏi thủ hạ của anh Hoa: “Mày xác định, chính là người này?”

“Vâng, chính là người này! Lúc nãy anh Bình gọi điện thoại cho em, nói anh Hoa bị người này làm cho sắp chết rồi, anh Hoa sắp không ổn rồi.”

Anh Lịch mang theo 5, 6 tên thủ hạ, đi qua bên đó, nhìn Tô Ngọc Kỳ một cái, bị sự lạnh lùng của anh làm cho có chút sợ: “Người anh em, định đi đâu thế?”

Tô Ngọc Kỳ lạnh lùng nhìn một cái, môi cong lên một nụ cười, anh buông Lưu Thanh Vũ ra: “Cô qua bên kia đợi tôi chút.”

Lưu Thanh Vũ giữ lấy tay áo anh, lắc lắc đầu.

Nhìn thấy người phụ nữ mặt trắng bệch, anh đưa tay ra vuốt tóc cô, cũng không miễn cưỡng cô nữa, mắt đánh giá mấy người phía trước, anh nhíu mắt, giống như đế vương nhìn mấy người kia: “Cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

“Mày có cái gì mà dám hống hách như vậy, anh Lịch, tên này động đến anh Hoa, anh không được bỏ qua cho hắn ta.”

Anh Lịch là phó đường chủ của Tả đường.

Trương Khải Hoa là em trai tình nhân của hắn.

Một tên đàn em châm thuốc cho anh Lịch.

Anh Lịch ra hiệu cho Tráng Hán, Tráng Hán đi qua, lao về phía Tô Ngọc Kỳ, Tô Ngọc Kỳ chớp cũng không chớp mắt, một tay giữ chặt lấy cổ tay của Tráng Hán, dùng sức bẻ một cái, mặt Tráng Hán trắng bệch thống khổ kêu lên một tiếng, sau đó đạp một phát vào bụng hắn ta, Tráng Hán ngã xuống đất, khi định bò dậy thì anh giẫm lên tay của hắn ta.

Tô Ngọc Kỳ chậm rãi dùng lực, chỉ thấy Tráng Hán kêu lên một tiếng, còn có cả âm thanh xương cốt vỡ vụn.

Âm thanh này rơi vào tai tất cả mọi người có mặt ở hiện trường.

Anh Lịch tái mặt.

Anh Lịch lôi khẩu súng trong tay ra: “Anh bạn, ban đầu tôi chỉ định phế bỏ hai chân anh, nhưng giờ thì tôi thay đổi chủ ý rồi.”

Nói xong liền giơ súng lên, hướng về phía Tô Ngọc Kỳ.

Một tên đàn em trước của Trương Khải Hoa nói: “Tất cả lên đi, đánh chết tên này, sau đó chúng ta cùng chơi người phụ nữ của hắn ta.”

Vừa nói xong, mấy tên đàn em liền vây quanh anh.

Tô Ngọc Kỳ con ngươi đầy máu nhìn tên ban nãy vừa nói.

Tên đó không tự chủ run lên một cái.

Nhưng cậy bên mình có rất nhiều người nên không sợ: “Tất cả lên đi.”

“Tô...Ngọc Kỳ...” Cố Uyên giữ chặt lấy tay áo anh.

Tô Ngọc Kỳ bắt lấy tay cô: “Lưu Thanh Vũ, cô đừng sợ.”

Anh không có đặt mấy tên tép riu vào trong mắt.

Nhưng anh không muốn để Lưu Thanh Vũ nhìn thấy cảnh máu me be bét.

“Lưu Thanh Vũ, cô nhắm mắt lại, lát nữa tôi đưa cô về nhà.”

Về nhà.

Về nhà sao...

Cố Uyên nghe lời anh nhắm mắt lại.

Mà anh Lịch bên này nghe được mấy chữ mà người phụ nữ hét lên cái gì Tô cái gì Kỳ, lẽ nào là.....

Anh Lịch mặt tái mét.

Nếu thật sự là người Nhà họ Tô, vậy thì anh xong đời rồi.

Tuy trên đời này người cùng họ cùng tên rất nhiều, nhưng lúc này anh Lịch không nhịn được lạnh hết sống lưng.

Mặt trắng bệch.

Không nói được câu gì.

Anh Lịch rống lên: “Cút về đây cho lão tử.” nói xong đạp cho tên vừa nói ban nãy một cước: “Mày câm mồm lại, mày là thứ gì mà dám sai người của ông mày đây?”

Tên đàn em lúc nãy ngã rạp xuống đất, ôm bụng nằm dưới đất.

Mấy tên thủ hạ không tin vào mắt mình, một tên trong đó đi đến bên cạnh anh Lịch, nói: “Anh Lịch, tên này suýt chút nữa làm chết anh Hoa, cho dù hắn ta võ giỏi, nhưng mấy người chúng ta cùng lên, còn sợ không hạ gục được hắn ta sao?”

Anh Lịch lúc này trong lòng rất hoảng, người đàn ông này không phải người thường, lẽ nào hôm nay anh thật sự tới số rồi hay sao....

Thật sự động vào Nhà họ Tô rồi hay sao....

Anh Lịch nhìn tên thủ hạ: “Mày con mẹ nó biết cái mẹ gì.”

Anh Lịch nhanh chóng cất súng đi, đi đến trước mặt Tô Ngọc Kỳ, cười cười, anh Lịch này vốn có vết sẹo dữ dằn trên mặt, lúc cười thực sự rất khó coi: “Vị cậu chủnày, thật xin lỗi, thuộc hạ của tôi không hiểu chuyện, động vào anh, anh không sao chứ?”

Cố Uyên nắm chặt lấy tay áo Tô Ngọc Kỳ, nhìn người kia đến gần dọa cô một trận, cô liền trốn ra đằng sau.

Tô Ngọc Kỳ cảm nhận được cô luôn run rẩy, lạnh lẽo nhìn Cao Lịch: “Cút.”

“Dạ dạ dạ, chúng tôi cút, chúng tôi cút.”

Anh Lịch nhanh chóng đem théo mấy tên thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi, mấy tên thuộc hạ tuy không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng không dám lắm lời liền theo đại ca rời đi.

Trên xe.

Một tên thuộc hạ hỏi anh Lịch: “Anh Lịch, sợ gì chứ, mấy người chúng ta lại sợ không đánh nổi hắn ta sao?”

Anh Lịch trực tiếp tát cho tên đó một phát: “Mày hiểu cái chó gì, nếu tao mà không nhanh chóng rời đi, sợ rằng không còn ngày mai nữa rồi, đồ vô dụng mấy tên các ngươi, cả ngày chỉ biết gây chuyện, động vào ai mà cũng không biết.”

Anh Lịch nói, rút khẩu súng ra, hướng về phía tên đàn em của anh Hoa: “Thải ra một đống phân to như vậy rồi bảo lão đây đến giúp bọn mày chùi đít, thằng Hoa có chết cũng là đáng đời, con mẹ nó.” Càng nghĩ Cao Lịch càng sợ.

Xe rẽ vào một đoạn.

Không gian vô cùng tĩnh lặng.

Chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên trong màn đêm.

Cao Lịch rút điếu thuốc ra, tay run run, mấy lần mới châm được điếu thuốc, những tên thuộc hạ bên cạnh đơ ra, xe dừng lại.

Cao Lịch quát: “Dừng con mẹ nó à, mau lái cho ông đây.”

Một tên thuộc hạ hỏi: “Anh Lịch, tên đó là ai thế?”

Nếu là người bình thường, sao anh Lịch lại bị dọa thành như thế này cơ chứ.

“Chúng ta lần này gặp phiền phức lớn rồi.” Anh Lịch nhắm mắt lại: “Hoàng Mao đâu?”

Hoàng Mao là một tên đàn em theo anh Hoa.

“Không thấy ạ, chỉ thấy Khiết Tử chạy đến.”

Cao Lịch đá cái xác của Khiết Tử, rít một hơi: “Đem xác của nó ngày mai đưa đến địa bàn của Trần Cửu gia, nói rằng lần này do ta quản lí thuộc hạ không nghiêm, còn có một tên nữa, nếu Tả Đường tìm thấy nhất định sẽ đem qua.”

“Dạ.”

Về đến Tả đường.

Cao Lịch uống hai cốc nước, hắn xua tay bảo người trong phòng khách lui ra ngoài, lấy điện thoại gọi đi, nghe máy là một người phụ nữ giọng ngái ngủ.

“Anh Thiên anh nghỉ ngơi, mới mấy giờ sáng, anh có định cho người khác nghỉ ngơi không?”

“Mẹ kiếp, con tiện nhân kia, cút cho tao, bảo đại ca nghe máy! Làm lỡ chuyện của ông mày đây ông mày sẽ làm chết mày!”

Hai phút sau.

Bên kia truyền đến một âm thanh trầm thấp: “Muộn như vậy rồi còn đánh thức tôi, tốt nhất là cậu thực sự có việc gấp.”

“Đại ca, giúp em...”

Tô Ngọc Kỳ ôm Cố Uyên, đem cô vào xe.

Tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Sau vài giây, một xe cảnh sát dừng lại trước xe bọn họ: “Vị cậu chủnày, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ án đả thương người trong quán bar, mời đi theo chúng tôi một chuyến.”

Cố Uyên sắc mặt trắng bệch, cô nhìn vào tay của mình, dường như bị nhiễm một màu máu đỏ tươi, cô dùng con dao nhỏ đâm vào bụng người đó.
Bình Luận (0)
Comment