Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 142

“Chị Ánh San, hiện tại chị và ảnh đế Hàn đóng chung bộ “Người yêu hoàn hảo” có phải không, chị tìm ảnh đế Hàn xin chữ kí cho em đi.” Người nói là một nữ sinh trẻ mặc áo len hồng nhạt xinh đẹp.

Xem ra tuổi tác không lớn, hẳn là dáng vẻ của học sinh lên cấp ba.

“Được thôi, ngày mai chị xin cho em, chị bảo trợ lý của chị đưa qua.” Tống Ánh San cười nói.

“Cảm ơn chị Ánh San. Chị Ánh San nè, chị tốt quá à.” Nữ sinh mặc áo len hồng kia vui vẻ nói: “Chị Ánh San, sợi dây chuyền này là do anh Ba tặng phải không, em nhớ lúc trước nhìn thấy anh Hoàng Hưng…”

Dường như cô nữ sinh mặc áo len hồng kia vô ý nói ra một câu như vậy, ngây thơ hồn nhiên, rõ ràng là giọng điệu ngưỡng mộ, khen ngợi, nhưng sắc mặt Tống Ánh San thoáng cứng đờ.

Bởi vì câu đó, Hoàng Hưng chọn.

An Tầm Nồng nhìn nữ sinh mặc áo len hồng: “Loan Loan, đợi em lớn, sẽ có người tặng em sợi dây chuyền đẹp hơn.”

Lục Loan Loan hơi ngượng ngùng mà cười, trong đầu có một bóng dáng của nam sinh, cô cuối đầu: “Em hy vọng người đó tốt giống anh Ba là được rồi.”

Hai vị tổng Giám đốc khác mà Cố Uyên không quen cũng dẫn theo vợ, cùng trò chuyện với Tống Ánh San và Ôn Tịnh Như, hóng hớt những tin đồn và hàng xa xỉ trong giới giải trí.

Ôn Tịnh Như nhìn thoáng qua Cố Uyên đang yên lặng, mở miệng nói: “Ánh San, cà vạt mà cô mua cho anh Tô là mua ở đâu thế, nghe nói là hàng giới hạn toàn cầu.”

Tống Ánh San ngượng ngùng, lập tức nói: “Cũng không phải đồ đắt tiền gì, anh ấy thích là được.”

“Dĩ nhiên rồi, đồ mà Ánh San tặng, anh Tô đương nhiên thích rồi.”

Cố Uyên rũ mắt, cô khẽ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua mấy người đàn ông đang đánh bài, hôm nay hiếm thấy anh mặc chiếc áo sơ mi màu sáng, không phải loại sơ mi đen đem đến cảm giác lạnh lẽo cứng ngắc như ngày thường.

Cố Uyên không biết, tại sao tối hôm nay lại muốn cô đến đây.

Rõ ràng Tống Ánh San cũng ở đây, bảo cô đến, làm nhục chính mình sao?

Tiệc sinh nhật của anh, đáng lẽ nên mời bạn thân nhất của mình, cô gái anh thích qua đây mới phải.

Cô, rất dư thừa.

Trong phòng bao, dường như ngay cả bầu không khí cũng tự nhiên chia làm ba phần, một phần là những người đàn ông đánh bài uống rượu kia, phần khác là những cô gái phách lối, cười đùa trò chuyện về mỹ phẩm, còn có…Cố Uyên im lặng ngồi một chỗ.

Cô vươn tay ấn bụng, răng trắng cắn môi.

Uống một ngụm nước nóng.

Nhưng hình như không có tác dụng gì.

Phần bụng vẫn đau nhức.

“Mợ Tô, cô chuẩn bị gì cho anh Tô thế?” Ôn Tịnh Như nghiêng mặt, cười hỏi, không nhìn ra một chút thái độ thù địch nào, nhưng Cố Uyên đã nhận ra, Ôn Tịnh Như này, rõ ràng không vừa lòng cô và Khả Di là bạn bè.

Càng không vừa lòng chuyện cô nghe được việc xấu trong quá khứ của Khả Di nhưng vẫn làm bạn Khả Di như trước.

Cố Uyên cảm thấy buồn cười, những tiểu thư có tiền này sao lại thích xoi mói vẽ vời chuyện của người khác, bày ra bộ dáng ép cô phải phải nghe theo tôi, nếu không nghe thì cô là người không đúng.

Cô nói: “Quà sinh nhật à, dù sao cũng phải bí mật một chút.”

“Úi, chị là Lưu Thanh Vũ sao?” Lục Loan Loan trợn mắt, dường như thấy mình gọi thẳng tên cô không lễ phép, rất nhanh liền che miệng lại.

Lục Loan Loan không biết cô gái mặc áo khoác nâu vừa vào là Lưu Thanh Vũ, chẳng qua cảm thấy cô rất xinh đẹp, rất có khí chất, nhưng có loại cảm giác xa cách của mỹ nhân lạnh lùng, không đi lên chào hỏi, cộng thêm việc nghe thấy Tống Ánh San gọi cô “cô Lưu” liền cho rằng cô chẳng qua chỉ là bạn của anh ba thôi.

Không ngờ là Lưu Thanh Vũ.

Lưu Thanh Vũ kia không phải là…của anh ba.

Tống Ánh San dịu dàng nói: “Loan Loan, em còn chưa gặp qua chị Lưu nhỉ, không quen cũng không phải chuyện lạ.”

“Tôi giới thiệu với mọi người một chút nhé.” Tống Ánh San nhìn Cố Uyên: “Cô Lưu, đây là Loan Loan, em họ của Ngọc Kỳ.”

Lần đầu tiên Cố Uyên biết ngoại trừ Tô Vân Thư, Tô Ngọc Kỳ còn có một người em gái.

Dĩ nhiên cô nhanh chóng nghĩ, có rất nhiều chuyện cô không biết.

Nhà họ Tô gia nghiệp lớn, chi nhánh cũng nhiều.

Cô nói một câu: “Chào em.”

Không để ý đến sự khiêu khích nơi đáy mắt của Tống Ánh San.

Đối với người bên cạnh Tô Ngọc Kỳ, có rất nhiều người cô không quen không biết, anh cũng không có ý dẫn cô đi làm quen.

Trái lại, làm tôn lên Tống Ánh San chuyện gì cũng biết, chuyện gì cũng hiểu, trò chuyện vui vẻ cùng Lục Loan Loan, vừa nhìn đã biết quen nhau lâu rồi.

Cố Uyên cuộn ngón tay.

Lục Loan Loan nhìn thoáng qua Tống Ánh San lại nhìn qua “Lưu Thanh Vũ”, tuy cô chỉ mới lên lớp mười một, nhưng cô không ngốc, lúc biết được thân phận thì có thể cảm thấy bầu không khí khó nói.

Chị Ánh San là người anh Ba thích, ở bên anh Ba mấy năm rồi, ngay từ đầu anh Ba muốn cưới chị Tống Ánh San.

Bà Tô không đồng ý.

Anh Ba cũng chưa cưới.

Nhưng không ngờ, bây giờ anh Ba lại cưới chị Lưu Thanh Vũ này.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí có phần lúng túng.

Ôn Tịnh Như và Lục Loan Loan trò chuyện cùng Tống Ánh San, mà vợ mà hai vị Giám đốc khác dẫn đến nhân tiện trò chuyện cùng Cố Uyên.

Dù sao Cố Uyên mới là vợ Tô Ngọc Kỳ.

Tuy lúc đầu hai bà vợ trò chuyện vui vẻ với Tống Ánh San, nhưng bây giờ, rất rõ ràng, mợ Tô đang ở đây, Tống Ánh Sao làm sao thì…cũng chỉ là một…nói khó nghe, chính là tình nhân.

Người mà các bà vợ giàu sang quyền thế này chán ghét nhất chính là tình nhân.

Cho dù ả tình nhân này có thân phận gì, chỉ cần chen chân vào hôn nhân, chính là tình nhân, vợ nhà giàu đều thâm căn cố đế mà chán ghét tình nhân, mà hai bà vợ giàu có này rõ ràng nhìn cũng không hiền lành gì, vừa nhìn liền biết là tay xử tình nhân dồi dào kinh nghiệm.

Hiện tại rõ ràng hai bà vợ giàu có này đều lạnh nhạt với Tống Ánh San, liên tục trò chuyện cùng Cố Uyên, trong đó một người mang ly rượu ngồi xuống bên người Cố Uyên: “Mợ Tô, chiếc váy này của cô đẹp thật.”

Chiếc váy này của Cố Uyên rất bình thường, cũng không phải hàng hiệu gì, nhưng mà chế tác rất tinh tế, thiết kế rất tinh xảo, nhất là phần eo, rất tôn dáng, cộng thêm vòng eo Cố Uyên vốn nhỏ, màu đen làm nổi bật làn da, nổi bật chiếc cổ thon dài của cô gái, ngực đầy đặn eo nhỏ nhắn.

Cô biết hai bà vợ này vừa nhìn liền không phải muốn hỏi về quần áo, chỉ là tìm chủ đề đề nói mà thôi.

“Mợ Từ nói đùa rồi.”

“Nếu tôi có dáng người tốt như mợ Tô, ông nhà của tôi yêu tôi đến chết rồi.” Người nói là một bà vợ khác: “Ở đâu còn chuyện có một số người muốn bắt bướm hái hoa chứ.”

Có thể đến phòng bao Nam Hi Quốc tham gia tiệc sinh nhật của Tô Ngọc Kỳ, đánh bài cùng Tô Ngọc Kỳ, trên phương diện hợp tác làm ăn qua lại nhất định không ít, thân phận dĩ nhiên cũng là thế gia cao quý có tiếng ở thành phố Hải Châu, địa vị nhất định không nhỏ trong giới kinh doanh, người đàn ông như vậy, phụ nữ quanh thân nhất định không ít.

Khi nghe thấy lời nói châm biếm của người phụ nữ này, nụ cười tươi trên môi Tống Ánh San bỗng chốc cứng đờ, cô nhìn người phụ nữ ăn mặc tinh xảo lộng lẫy và cả người phụ nữ xinh đẹp mang vẻ mặt trào phúng: "Thẩm phu nhân, cô cần gì phải tự coi nhẹ mình thế?"

Trên gương mặt đẹp của Thẩm phu nhân Giang Cẩm Lương nhiễm đầy ý cười: "Tình cờ trông thấy dung mạo tinh xảo xinh đẹp của Tô phu nhân, tôi không muốn tự coi nhẹ mình cũng không được." Đôi môi cô đỏ mọng quyến rũ, "A, cô Tống này, sao cô lại uống rượu như vậy, tôi nghe nói khoảng thời gian trước sức khỏe cô vừa mới tốt lên."

Khoảng thời gian trước sức khỏe vừa mới tốt lên

Những lời này cũng thật là mỉa mai.

Lời này không phải trào phúng khoảng thời gian trước Tống Ánh San làm loạn tự sát sao?

Cố tình tự sát còn đem trách nhiệm đẩy lên người vợ chính thức.

Trong giới giải trí fan hâm mộ đều hướng về Tống Ánh San, danh môn phu nhân như các cô bao năm qua cũng gặp không ít thủ đoạn sóng to gió lớn của người thứ ba, tự nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là thể nhìn ra được.

Những thủ đoạn thấp kém của Tiểu bạch hoa* ngây thơ.

*Ý nói những người phụ nữ trẻ, xinh đẹp giả vờ đơn thuần, yếu đuối để có được sự bảo vệ, che chở của đàn ông.

Tiểu bạch hoa diễn trò thấp kém như vậy thế mà đàn ông lại cứ thích bộ dạng đó.

Bên trong giới giải trí không biết có bao nhiêu ngôi sao trẻ nhìn chằm chằm vào chồng cô đâu, còn không phải một tay Giang Cẩm Lương cô đến một người cô gạt một người.

Mợ Tô kể ra cũng hiền lạnh, đối với sự khiêu khích của Tống Ánh San thế mà sắc mặt cũng không thay đổi chút nào.

Trong phòng riêng tràn ngập khói thuốc.

Cố Uyên không thoải mái, muốn ra ngoài hít thở không khí, Lục Loan Loan cầm ly nước trái cây trên tay không cẩn thận đổ lên váy của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên xin lỗi không ngừng, Cố Uyên nói không sao cả, cô cũng nhận ra được.

Lục Loan Loan cũng không phải cố tình làm thế.

Trên hành lang, cô gái mặc váy đen dài đứng trước cửa sổ, nghiêng mặt tinh xảo mái tóc dài mềm mại buông xuống, dáng người lung linh được bao trọn trong bộ váy, cùng với khí chất trong trẻo lạnh lùng giống như ánh trăng khiến cho cả nam lẫn nữ trên hành lang đều ngắm nhìn.

"Cô Lưu." Giọng nói trầm thấp sạch sẽ giống như rượu vang hảo hạng vang lên.

Cố Uyên đang ngắm sao trên bầu trời.

Cô xoay người liền nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mặc áo măng tô đen dài, ánh mắt bình tĩnh như nước của cô có chút gợn sóng: "Anh La, thật trùng hợp gặp anh ở đây à."

Môi La Thần Dương có chút nhợt nhạt, nhìn thấy mặt Cố Uyên, hai tay anh nắm chặt thành nắm đấm: "Cô Lưu bên cửa sổ gió lạnh đấy." Khi anh nói đến từ ‘ Lưu ’, móng tay không kìm được đâm vào trong lòng bàn tay.

"Vẫn ổn mà." Có hai lớp cửa sổ dày che chắn Cố Uyên cũng không cảm thấy lạnh, hệ thống sưởi trên hành lang cũng đủ ấm, cô mặc váy dài cũng sẽ không lạnh.

Cố Uyên muốn đi lên phía trước.

La Thần Dương chặn cô lại.

Động tác của anh rất bất ngờ.

Cố Uyên không cẩn thận đâm sầm vào ngực anh, hơi thở xa lạ mang mùi hương nam tính tràn ngập vào mũi làm cho cô có chút ngoài ý muốn.

"Anh La có việc gì sao?" Cố Uyên hơi nhíu mày.

La Thần Dương thoạt nhìn tuy rằng tuổi trẻ, nhưng làm cho người khác cảm giác được sự trầm ổn nội liễm, không giống như là người không có chuyện gì liền đi chắn đường người khác.

Lại càng không phải anh chàng phóng đãng.

"Tùng An có gửi tôi một vật bảo tôi giao lại cho cô." Sắc mặt La Thần Dương có chút u ám, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

Cố Uyên hơi run rẩy lông mi.

Cô ngay lập tức hỏi: ".. Cái gì vậy."

La Thần Dương lấy từ trong túi ra một cái dây chuyền.

Mặt dây chuyền được làm bằng kim cương tỉnh xảo: "Tùng An nói, cô nhất định sẽ thích."

Cố Uyên gật đầu.

Ánh mắt mơ màng.

Thích, cô tất nhiên là thích rồi.

"Mặt dây chuyền này được mua khi Tùng An còn làm thêm ở quán bar, anh không dùng tiền trong nhà, cậu nghĩ muốn tự mình kiếm tiền mua cho cô một cái vòng cổ, cậu ấy làm thuê ba tháng cộng với bán đi vài bức tranh tự vẽ mới mua được cái vòng cổ này, đồ trang sức này cậu ấy nói cô thích sao sáu cánh."

Trong nháy mắt nước mắt Cố Uyên ào ạt chảy xuống.

Chảy dọc theo hai má trắng nõn tinh xảo.

Tô Ngọc Kỳ nhìn qua ghế sofa chớp mắt một cái, anh buông bài trong tay xuống: "Mọi người đánh đi, tôi không đánh nữa, ra ngoài hút điếu thuốc."

Lưu Thanh Vũ không biết đi đâu rồi, cô gái này từ lúc vào phòng không nhìn mình cũng không gọi mình một tiếng nào cả.

Một mình rầu rĩ ngồi trên sofa.

Lục Loan Loan gặp Tô Ngọc Kỳ rời bàn ra ngoài, liền nói:"Anh ba, anh lại đây nhìn xem, Ánh Sơ mua quà cho anh này, anh thử một chút nhé."

Miệng anh vẫn đang ngậm thuốc thoáng dừng bước một chút nói: "Để lát nữa."

Sau đó bước ra khỏi phòng.

Khi đi lên phía trước vài bước, đến chỗ ngoặt anh bỗng chốc dừng lại, ánh mắt híp lại, con ngươi tối đen sâu không thấy đáy làn khói thuốc lượn lờ bao phủ.

Cách đó không xa.

La Thần Dương ôm lấy Cố Uyên: "Cô Lưu, cô có từng nghĩ tới cậu ấy không?"

Cố Uyên khóc không thành tiếng.

Tay cô nắm chặt cái dây chuyền ấy, cạnh của sao sáu cánh cắt qua tay cô, qua khe hở giữa kẽ ngón tay có thể thấy máu đang dần thấm ra

Sao sáu cánh.

Cô thích nhất chính là sao sáu cánh.

Nghĩ tới cậu ấy sao?

Vì sao Cố Tùng An, vì sao không nói cho chị biết.

Vì sao phát bệnh cũng không nói với chị!

Ngay cả gặp mặt Tùng An lần cuối cô cũng không làm được.

Hai mắt La Thần Dương đỏ bừng, ôm chặt Cố Uyên, ngón tay nắm thật chặt, khớp xương hiện lên rõ ràng, trong lồng ngực hốt hoảng, trái tim đau đớn như muốn thoát ra, anh cắn răng: "Cô Lưu, để tôi giúp cô đeo vòng cổ lên, cô thích vòng cổ này như vậy cậu ấy nhìn thấy chắc chắn sẽ vui mừng."

Cố Uyên gật đầu.

La Thần Dương đeo vòng lên cần cổ thon dài của, tay anh run rẩy: " Cô Lưu, Tùng An từng nói chỉ cần cô được vui vẻ, cậu ấy cũng sẽ thực vui vẻ, cho nên cô hãy chăm sóc tốt cho mình."

Anh đưa tay lên, đầu ngón tay thon dài lau qua hai má cô:"Tôi đi trước, hẹn gặp lại cô Lưu."

Phía trước vài bước, chính là thang máy.

La Thần Dương bước vào bên trong thang máy.

Cửa thang máy từ từ đóng lại.

Anh ôm kín ngực mình ngay vị trí trái tim, thân thể thon dài cao ngất run rẩy gập mình xuống, hai mắt đỏ lên, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt như tờ giấy, gân xanh nổi đầy trên trán, anh lảo đảo bước ra khỏi thang máy.

"Cậu chủ" một gã vệ sĩ đi tới đỡ người anh lại.

"Cậu chủ cậu không sao chứ."

Vết máu đỏ bừng tràn qua khóe môi anh, anh hô hấp dồn dập mà trầm trọng, đáy mắt như phủ đầy bụi bậm.

Mười một rưỡi tối, Tô Ngọc Kỳ đi trước.

Nói có việc.

Nhưng anh cũng không nói cụ thể là việc gì,

Đêm nay tụ tập chính là bởi vì sinh nhật anh, nếu anh đã đi rồi, những người còn lại đương nhiên đều rời đi.

Đường Cảnh Ngọc cảm thấy không thích hợp: "Anh Cẩn, anh có cảm thấy anh Ba chút kỳ quái không?"

"Uh, cảm thấy được, nhưng là.. cậu cảm thấy chúng ta có tác dụng làm gì sao?"

Đường Cảnh Ngọc lắc đầu, mặt anh Ba lạnh lùng rồi đi luôn.

Bọn họ mà đi đến cũng chỉ làm vật hy sinh.

"Chị dâu, em đưa chị về nhé."

Cố Uyên gật gật đầu, Khoát phu nhân vẫy tay chào Cố Uyên, trao đổi xong số điện thoại, Thần phu nhân Giang Cẩm Lương nói: "Mợ Tô, có rảnh chúng ta tụ tập nhé."

"Được."

"Anh ba rốt cuộc có chuyện gì nhỉ, hôm nay là sinh nhật anh ấy, thế mà anh ấy cứ đi như vậy." Lục Loan Loan thực đơn thuần nên không phát hiện sắc mặt Tô Ngọc Kỳ đích rất kém, chính là nghĩ anh ấy thực sự có việc.

Tô Ngọc Kỳ đi rồi, quà sinh nhật anh cũng không cầm đi, Tống Ánh San tặng cho Tô Ngọc Kỳ một chiếc cà- vạt, cô đến cạnh Cố Uyên rồi đưa túi quà đóng gói tinh xảo qua: "Cô Lưu, Ngọc Kỳ có việc đi trước làm phiền cô đem quà này đưa cho anh ấy nhé."

"Đúng rồi, chị dâu, còn có của em nữa, chị cũng giúp em đưa cho anh ba nhé." Lục Loan Loan cũng đưa túi trong tay cho Cố Uyên.

Cố Uyên cười, Lục Loan Loan là đơn thuần thật, còn Tống Ánh San chính là..

Chính là cố tình châm chọc.

Cố Uyên thản nhiên rũ mắt: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa cho anh ấy."

Đường Cảnh Ngọc lái xe đưa cô đến trước cửa biệt thự Ngân Phong, anh xuống xe giúp Cố Uyên mở cửa, trong tay Cố Uyên cầm ba bốn cái túi, Đường Cảnh Ngọc mơ hồ nhìn thấy trong lòng bàn tay cô có chút máu liền biết tay cô bị thương: "Chị dâu để em cầm giúp chị."

"Không cần đâu." Cố Uyên lấy chìa khóa mở cửa sắt ra, sau đó cô quay người lại cười với Đường Cảnh Ngọc: "Cám ơn cậu đã đưa tôi về nhà."

Vú Trương vẫn chưa ngủ, bà đun cho Cố Uyên một ít trà táo đỏ, long nhãn. Cố Uyên uống vào sắc mặt tái xanh đã đỡ hơn một chút.

“Bà chủ, những thứ này là...” Vú Trương thấy trên bàn trà đặt ba bốn hộp quà tinh xảo.

“À, những thứ này là bạn bè anh Tô tặng.” Cố Uyên ôm bát trà, đầu ngón tay cũng dần ấm lên. Cô uống hết bát trà xong định lên lầu nhưng vừa đứng lên bụng lại đau dữ dội khiến mặt cô trở nên trắng bệch.

Lần này còn đau hơn lúc trước.

Trước kia kỳ sinh lý đến cô cũng sẽ đau nhưng sau khi mất đi đứa bé, thân thể cô ít nhiều cũng bị tổn thương. Bởi vậy kỳ sinh lý lần này đau hơn trước kia rất nhiều.

Ngày đầu tiên đau khiến cô hít thở cũng phải dùng hết sức lực.

“Aiya, bà chủ, tay cô làm sao vậy?” Khi Cố Uyên đặt bát xuống, vú Trương đứng bên cạnh nhìn thấy vết thương trong lòng bàn tay phải của cô vẫn còn đang chảy máu.

“Mợ chủ, sao cô lại không cẩn thận như vậy!” Vú Trương vừa nói vừa lấy hộp y tế từ ngăn kéo bàn trà ra.

Ngoài cửa truyền đến tiếng động cơ xe.

Vú Trương buông đồ trong tay xuống đi đến cửa: “Mợ chủ, cậu chủ về rồi.”

Tô Ngọc Kỳ trở về.

Cố Uyên hơi ngạc nhiên, sắc mặt anh lạnh lùng đi tới. Cô không ngờ tối nay anh lại về nhà...

Qua hai phút.

Người đàn ông tiến vào phòng khách, anh ném chìa khóa xe lên bàn trà, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Cố Uyên, rơi trên khuôn mặt người con gái. Hai mắt cô hơi hồng, cô đã khóc, khóc trong ngực cậu chủ nhà họ La kia.

Cuối cùng, ánh mắt người đàn ông rơi trên cổ cô. Trên cổ thon dài trắng nõn của người con gái có đeo một sợi dây chuyền, cô mặc váy dài cao cổ màu đen, sợi dây chuyền bên ngoài chiếc váy đen phát ra ánh sáng lấp lánh.

Môi Tô Ngọc Kỳ nhếch lên, ánh mắt âm u. Chiếc vòng cổ này cũng là cậu chủ nhà họ La kia tặng.

“Cậu chủ, cậu về rồi. Tay mợ chủ...” Vú Trương nhìn Cố Uyên một chút rồi lại nhìn Tô Ngọc Kỳ, chuẩn bị nói thì bị giọng nói lạnh lùng của Tô Ngọc Kỳ cắt ngang.

“Vú Trương, không còn sớm nữa, bà nên nghỉ ngơi đi.”

“Nhưng...”

Vú Trương đi rồi trong phòng khách chỉ còn hai người Tô Ngọc Kỳ và Cố Uyên. Bầu không khí rất trầm mặc mang theo ý lạnh, Cố Uyên đứng lên nói trước. Giọng người con gái nhẹ nhàng yếu ớt: “Anh Tô, đây là quà của mấy người cô Tống...”

Người đàn ông cầm lên, mở ra nhìn cà vạt cao quý xa xỉ bên trong, tùy tay đặt xuống cười giễu một tiếng: “Lưu Thanh Vũ, của cô đâu?”

Cố Uyên lắc đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tôi... quên mất...” Cô còn lấy ra làm gì nữa, tự rước lấy nhục chắc.

“Lưu Thanh Vũ, ai cho phép cô quên!” Anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, ánh mắt lạnh lẽo hung dữ, Cố Uyên không nói gì. Anh đi tới cầm chặt tay cô, giọng nói càng thêm lạnh: “Tôi hỏi cô, ai cho phép cô quên?”

“Xin lỗi anh Tô.” Anh cũng không thiếu một mòn quà bình thường của cô, anh cũng đã có thứ tốt hơn rồi. Ví dụ như chiếc cà vạt Tống Ánh San tặng anh đã đắt hơn thứ cô chọn vài lần.

Tô Ngọc Kỳ cười một tiếng.

Nâng tay lau khóe mắt trong con ngươi rồi nắm chặt cổ tay cô: “Khóc?” Vành mắt cô rất đỏ dường như chỉ cần liếc mắt qua là có thể nhìn thấy. Giọng người đàn ông lộ ra sự nguy hiểm: “Vì sao lại khóc, hửm?”

“Không có...” Cố Uyên miễn cường nở nụ cười: “Không có, anh Tô nhìn nhầm rồi.”

Đáy mắt Tô Ngọc Kỳ hiện lên tia trào phúng rõ rệt: “Tôi nhìn nhầm? Tôi cũng mong rằng tôi thật sự nhìn nhầm.” Sinh nhật anh mà cô lại được người đàn ông khác ôm vào lòng, cô còn khóc nữa, khóc vì người đàn ông khác sao?

Còn khóc thương tâm như vậy.

Cậu chủ nhà họ La kia mới trở về mấy ngày mà đã quyến rũ rồi?

Trong ngực người đàn ông dâng lên một tầng lửa giận, âm thầm đè nén dưới đáy mắt. Anh cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cô rồi ấn xuống sofa, một tay nắm chặt cổ tay cô, tay còn lại các ngón tay xen qua làn tóc mềm mại của cô, dùng tư thế cường thế nắm trong tay hôn cô.

Cố Uyên bị buộc phải tiếp nhận nụ hôn mang theo sự xâm phạm của người đàn ông cường thế bá đạo. Răng anh cắn vào môi cô, tấn công mãnh liệt, Cố Uyên cả người mềm nhũn, bụng đau dữ dội khiến cô không còn sức lực khản pháng.

Cô gần như là run rẩy hít thở.

Anh quỳ một chân trên nền đất, tay cố định đầu cô để cô không cử động, nửa thân trên ôm lấy cô ngồi trên sofa.

“Tôi hỏi lại lần nữa, vì sao lại khóc?” Nụ hôn của anh rơi trên khóe mắt cô, giọng nói trầm thấp, âm trầm.

Cố Uyên thở hổn hển, não vì hít thở không thông mà nhất thời trở nên trống rỗng, qua hai giây cô mới đẩy anh ra nhưng tay lại bị anh nắm chặt. Cô không biết vì sao người đàn ông này vừa về đã cưỡng hôn cô, anh dường như rất tức giận.

Tô Ngọc Kỳ buông tay cô ra, giật lấy dây chuyền trên cổ cô: “Là vì người tặng cô chiếc vòng này sao?”

Ngón tay anh nắm chặt cằm cô: “Lưu Thanh Vũ, trả lời tôi! Vì sao?”

Con ngươi người con gái co rụt lại, cô thấy đáy mắt người đàn ông lạnh như băng, lạnh lùng như biển, anh nhìn thấy rồi...

Thấy La Thần Dương tặng cô sợi dây chuyền này.

“Đây là bạn tôi tặng.” Cố Uyên suy yếu mở miệng. Cô nhìn sợi chuyền bị Tô Ngọc Kỳ nắm chặt trong tay: “Anh Tô, tôi hy vọng anh có thể trả sợi dây chuyền cho tôi. Sợi dây này với tôi... rất quan trọng...”

Đây là thứ Tùng An để lại cho cô.

Để lại cho cô món quà trân quý nhất.

“Quan trọng?” Anh lặp lại lời cô, đáy mắt càng âm u hơn: “Rất quan trọng?”

Giây tiếp theo, Tô Ngọc Kỳ liền ném sợi dây chuyền vào thùng rác.

Cố Uyên mở to mắt có chút không dám tin.
Bình Luận (0)
Comment