Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 419

Diên Phong ngừng xe lại, mùi bánh trứng lan tỏa khắp không gian, thơm phưng phức, lúc thay ca hai ám vệ nọ bước đến, khi nãy bọn họ chưa ăn được, bây giờ rảnh rỗi rồi vừa khéo thấy đói bụng mà lại còn ngửi thấy mùi hương này.

Vừa tính nhón một cái đã bị Diên Phong khẽ tay: "Ăn gì đấy."

Ám vệ cười hì hì: "Anh Phong keo thế, ăn mảnh hen."

Diên Phong ung dung nở nụ cười: "Khi nãy cô Mộc cho hai cậu rồi, không phải hai cậu không ăn ư?"

Trong đội ngũ ám vệ không hề có mấy quy tắc biến thái như vầy, nhưng vẫn có người tố chất cao, rất biết tự giác, làm việc nghiêm túc, bởi vậy không quen với chuyện phân tâm lúc chấp hành nhiệm vụ.

Diên Phong đóng cửa xe lại: "Đi nghỉ ngơi đi, đã gọi đồ ăn ngoài cho các cậu rồi đấy."

Thật ra ám vệ cũng rất thích hóng hớt, đặc biệt là thời gian luân chuyển công việc không giống nhau, lại thêm có vài người mới đến, có một đội bị Đào Kiệt điều sang nước Z chấp hành nhiệm vụ, Diên Phong điều thêm một đội mới đến đây.

Mấy ám vệ này sống trong căn biệt thự vàng kem phía sau vườn phong cảnh đang được khai phá, trong bữa cơm trưa, ba người xúm xít tụ lại với nhau.

Có người hỏi: "Rốt cuộc người phụ nữ ở trong biệt thự là gì của anh Đào thế nhở?"

Người này mới đến đây làm, hoàn toàn không biết những chuyện hồi trước.

"Cậu không biết hả?"

Có một ám vệ nói: "Cô Mộc này đẹp dữ lắm."

Ngũ quan của Mộc Như Phương hợp với mắt thẩm mỹ của bất kỳ trai thẳng nào.

"Tất nhiên rồi, đẹp hơn ngôi sao trong mấy bộ phim đó nhiều."

"Người phụ nữ đó hả, có độc đấy, năm ấy suýt nữa đã độc chết anh Đào rồi, bây giờ anh ấy mất cả trí nhớ... Ân oán của mấy gia tộc năm ấy, không kể rõ trong một sớm một chiều được, cậu chỉ cần biết người phụ nữ đó đẹp thì đẹp nhưng tâm địa độc ác ghê lắm, chúng ta nhìn thôi là được rồi, phụ nữ đẹp thì có độc, câu này nó đúng bỏ mẹ ra."

Mộc Như Phương đón năm mới ở nơi này.

Thời tiết rất đỗi lạnh lẽo.

Mùa đông ở Hải Châu vẫn buốt giá như ngày nào.

Vừa nãy mới có một trận tuyết rơi, trời rét căm căm, Mộc Như Phương kêu người làm câm về nhà, người hầu câm nói mình không có nhà nên ở lại đây với cô, Mộc Như Phương muốn đi gặp Nặc Nặc nhưng buổi chiều mùng một tết, Diên Phong không có nhà.

Trước đây đều là Diên Phong đưa cô đi.

Bây giờ Diên Phong không ở đây.

Hai ám vệ còn lại không dám tự mình quyết định.

Môc Như Phương đã hứa với Nặc Nặc rằng hôm nay sẽ đến thăm con bé, nay là mùng một, Mộc Như Phương thấy ruột gan cồn cào mới nài nỉ ám vệ: "Vậy tôi có thể gọi điện thoại được không?" Cô sợ Nặc Nặc đợi mình, sợ Nặc Nặc nghĩ cô không đến nữa.

Sợ Nặc Nặc đau lòng.

Ám vệ do dự một lúc, nhìn thấy Mộc Như Phương lo âu như vậy bèn đồng ý luôn: "Có thể."

Nặc Nặc sống ở một nơi gọi là "Dinh thự Hoa Nhài" đứng tên Đào Gia Thiên, Mộc Như Phương gọi đến số máy riêng ở đó.

Điện thoại đổ chuông, người bắt máy là người làm bên ấy.

"Tôi là Mộc Như Phương, phiền cô đưa máy cho Nặc Nặc có được không?"

Người làm ở đấy đã quen thuộc với Mộc Như Phương lắm: "Được ạ, cô đợi một lúc."

Mấy giây sau.

Mộc Như Phương nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào non nớt của Nặc Nặc cất lên: "Mẹ ơi, sao mẹ chưa đến nữa, có phải mẹ không cần Nặc Nặc rồi không."

"Không phải đâu, sao mẹ lại không cần Nặc Nặc được cơ chứ." Mộc Như Phương cắn môi: "Hôm nay chú Diên Phong không có nhà, mẹ ngốc quá, không nhớ đường qua chơi với con."

Thật ra Mộc Như Phương đều nhớ rất kỹ.

Chỉ là sao có thể nói thật với con được đây.

Bọn họ bị Đào Gia Thiên chia rẽ, cầm tù.

"Mẹ ơi, mẹ ngốc quá." Quả nhiên Nặc Nặc bên đầu dây kia cười cười: "Mẹ ngốc."

"Ừm, mẹ ngốc quá."

Mộc Như Phương nói tiếp: "Hôm nay Nặc Nặc uống thuốc chưa? Con phải nghe lời dì, mai mẹ sẽ đến thăm con, đợi chú Diên Phong về là mẹ đi liền."

"Dạ." Nặc Nặc lưu luyến.

Mộc Như Phương gác máy rồi mới hỏi: "Diên Phong đâu?"

"Anh Phong ạ? Anh ấy bị gọi đi đột xuất rồi, xảy ra ít chuyện vướng tay vướng chân cần anh ấy đi xử lý."

Mộc Như Phương trở về phòng, người làm đang nhào bột, người làm câm gói sủi cảo, Mộc Như Phương bước qua làm chung với cô ấy.

Sủi cảo hình hoa của cô không giống với người làm câm cho mấy.

Mà lại càng nhỏ nhắn tinh xảo hơn.

Người làm vẫn luôn nghĩ rằng người phụ nữ xinh đẹp tuyệt thế có trùm bao bố cũng xinh đẹp như Mộc Như Phương, ắt hẳn là cành vàng lá ngọc trong nhà quyền có thế, không giống với người bình thường, ngạc nhiên không ngờ cô còn biết gói sủi cảo.

Trước khi người làm đến nơi này đã từng hầu hạ một cô chiêu, người ấy thật sự mười đầu ngón tay không dính nước, chuyện gì cũng chẳng biết làm.

Mộc Như Phương cười cười: "Mẹ tôi dạy tôi làm đó, tôi biết, em gái tôi cũng biết."

Tiếc là đều không còn nữa rồi.

Mắt cô tối sầm.

Đều chẳng còn nữa rồi.
Bình Luận (0)
Comment