Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 445

Đào Gia Thiên mở to mắt, đôi mắt vẫn đen nhánh như vậy, nhưng không có tiêu cự, lạnh lùng nhắc lại: "Hiện tai!"

Mộc Như Phương đang ở biệt thự hoa nhài.

Mộc Như Phương đang dạy Tiểu Đông cách làm món bánh bơ đậu đỏ mà Nặc Nặc thích ăn, nướng 15 phút ở nhiệt độ 180°C, cô và Tiểu Đông đang ở phòng bếp, Tiểu Đông vui vẻ kể cho Mộc Như Phương nghe chuyện về Nặc Nặc trong thời gian này.

Rất nhiều chuyện mà Mộc Như Phương không biết.

Cô yên lặng lắng nghe.

Cuối cùng nói một câu: "Cảm ơn!"

Tiểu Đông: "Cô Mộc không cần khách sáo, Nặc Nặc rất ngoan, chúng tôi rất vui khi có thể chăm sóc cho con bé, đây cũng là chức trách của chúng tôi."

Nặc Nặc không giống với những đứa trẻ bình thường khác, quấy khóc, không nghe lời, ngược lại cô bé rất hiểu chuyện nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nghịch ngợm một chút cũng là khó tránh, đặc biệt là khi cô bé phải rời xa bố mẹ, không có cảm giác an toàn, nhưng như thế đã là rất ngoan, rất nghe lời rồi.

Lanh lợi đáng yêu như vậy thật khiến người khác yêu quý.

Nhưng lại phải chịu đựng sự giày vò của bệnh tật.

Lò vi sóng kêu "ting" một tiếng, Mộc Như Phương đeo găng tay, mở lò ra, mùi đậu đỏ tỏa ra khắp bốn phía, Tiểu Đông mắt sáng rực: "Cô Mộc, tay nghề của cô thật là giỏi."

Mộc Như Phương để bánh đậu đỏ vào đĩa, nói với Tiểu Đông: "Mau nếm thử, ngon không?"

Tiểu Đông gật đầu, lấy một chiếc, cắn một miếng, mùi đậu đỏ thơm nồng, cô lập tức gọi hai người làm khác đến: "Mau đến đây nếm thử, là cô Mộc làm đó, rất ngon."

Hai người làm đang ở ngoài chơi với Nặc Nặc, nghe thấy tiếng gọi, hai cô nhanh chóng dẫn Nặc Nặc bước vào, cô bé ôm lấy Mộc Như Phương, nhẹ nhàng lắc lư: "Mẹ, mẹ, chúng ta bao giờ đến khu vui chơi vậy?"

Mộc Như Phương cho một miếng bánh bơ đậu đỏ vào miệng Nặc Nặc, cô quay người, Nặc Nặc bây giờ không còn dễ bế như trước nữa, cô bé cũng nặng cân hơn rồi, khi bế có chút gắng sức: "Nặc Nặc, đợi đến khi bệnh của con khỏi rồi, chúng ra sẽ cùng đi."

Nặc Nặc chu môi: "Nhưng… đến lúc nào mới khỏi?"

"Nhanh thôi, đợi đến mùa xuân khi hoa nở, bệnh của con sẽ khỏi."

"Cô Mộc, bên ngoài vang lên giọng nói của vệ sĩ."

Mộc Như Phương ngẩng đầu, cô hôn lên má Nặc Nặc: "Nặc Nặc, mẹ bây giờ phải đi rồi, ngày mai mẹ sẽ lại đến thăm con."

Nặc Nặc không nỡ: "Nặc Nặc không muốn xa mẹ."

Mộc Như Phương cũng làm sao nỡ rời xa con gái, cô thở dài, ôm chặt con vào lòng sau đó buông ra, để Tiểu Đông chăm sóc con bé, sau đó đứng dậy rời đi.

Xe đang chạy trên đường.

Nhưng không phải đi về hướng biệt thự ở ngoại ô.

Cô mở cửa xe, gió lạnh thổi vào, cô nhìn ra phía ngoài cửa xe, những hàng cây xanh hai bên đường, những tòa nhà cao tầng nối tiếp nhau, khung cảnh thật là phồn hoa, lúc này đang là chiều tà.

Ánh mắt Mộc Như Phương yên lặng nhìn ra bên ngoài.

Vệ sĩ đang lái xe, đèn đỏ dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn vào gương chiếu hậu, liền nhìn thấy khuôn mặt Mộc Như Phương, rõ ràng in lên mặt gương, khuôn mặt phảng phất nét dịu dàng, trang nhã, anh ta nói: "Cô Mộc, anh Phong gọi điện thoại tới nói, bảo tôi dẫn tôi đến bệnh viện, gia đã tỉnh rồi, đang tìm cô."

Đào Gia Thiên lại tìm cô.

Lông mi cô hơi rung rung, nhưng ánh mắt vẫn yên lặng nhìn ra phía ngoài cửa xe, vệ sĩ thấy cô không phản ứng gì cũng không nói tiếp nữa, sau khi đèn đỏ, anh ta dẫm ga, chuyên tâm lái xe.

Khoảng nửa tiếng sau.

Chiếc xe đỗ tại bãi gửi xe dưới hầm của bệnh viện, Mộc Như Phương xuống xe, đi theo vệ sĩ đến thang máy lên khu giường bệnh, lên tầng 22.

Tầng 22 là phòng bệnh cao cấp, môi trường yên tĩnh, sạch sẽ, dễ chịu, trong không khí có mùi nước sát trùng nhưng không quá nồng nặc, các hộ lý đi qua đi lại đẩy xe thuốc, tay cầm bệnh án, Mộc Như Phương đẩy cửa bước vào.

Trong phòng bệnh, có ba người đang đứng, trong đó có hai người mà cô biết, là Trần Lịch Sênh và Diên Phong.

Còn lại là một người đàn ông trẻ tuổi, cô chưa từng gặp qua.

Lúc đó rất nhiều ánh mắt nhìn vào phía cô, Trần Lịch Sênh mặc một bộ quần áo thể thao đơn giản, ánh mắt nhìn cô sau đó từ từ chuyển hướng, tiếp tục nói với Đào Gia Thiên: "Chuyện này, tôi cũng không nắm chắc."

Đào Gia Thiên dựa vào đầu giường, trên xương bánh chè có một chiếc bàn nhỏ, phía trên đặt một chiếc máy tính, vì anh không nhìn thấy nên bàn phím phải thay đổi thành kiểu nhận dạng giọng nói, những ngón tay dài của anh đang gõ trên bàn phím: "Chuyện không chắc chắn mà cậu vẫn làm?"

"Dù sao cũng phải có người thử chứ.", Trần Lịch Sênh cười cười.

Người đàn ông trẻ tuổi xa lạ còn lại nhìn Mộc Như Phương mấy giây: "Tiểu tiên nữ, đến nhầm phòng bệnh rồi à, tìm ai vậy?"

Mộc Như Phương mở miệng: "Cậu Đào."

"Gia Thiên, anh tìm được cô gái xinh đẹp này ở đâu vậy?", anh ta nhìn Đào Gia Thiên, giọng điệu trêu chọc.

Từ lúc Mộc Như Phương mở cửa bước vào, nhìn cái cách mà hai người họ nói chuyện có thể thấy quan hệ giữa họ không tệ, nhưng cô lại không biết mặt, đây có lẽ là người mà trong 5 năm qua, Đào Gia Thiên đã làm quen rồi.

Cô đi đến bên cạnh giường, nhìn Đào Gia Thiên, quan sát màn hình máy tính của anh ta, thấy anh đang xử lý văn kiện, vì mắt anh ta không nhìn thấy, vì vậy đều phải trực tiếp xử lý, một bên đeo tai nghe, Mộc Như Phương vừa nhìn đã thấy hết nội dung văn kiện trên máy tính, cô không cố ý vì vậy ánh mắt lập tức chuyển sang hướng khác.

Liên quan đến bí mật của mấy chuyện làm ăn.

Cô không muốn biết quá nhiều.

Không có lợi gì cho mình.

Hình như Đào Gia Thiên cảm nhận được Mộc Như Phương đã đến rồi, anh ngửi thấy mùi hoa lan nhè nhẹ, anh dựa vào chiếc gối mềm, mắt hơi nhắm nói: "Trung tuần tháng 2 là thọ thần của ông nhà họ Sở, Diên Phong, cậu đi thay tôi."

Diên Phong gật đầu: "Tôi biết rồi."

Trần Lịch Sênh chau mày, không lên tiếng.

Người đàn ông trẻ tuổi còn lại nói: "Thọ thần 89 tuổi của ông Sở, nhị tiểu thư nhà họ Sở và đại thiếu gia nhà họ Tề đính hôn, anh Thiên, có lẽ ở hôm thọ yến sẽ có một trận đổ máu."

Nói xong, anh ta nhìn Mộc Như Phương đang đứng bên cạnh giường nói: "Chị xinh đẹp, tôi khát rồi, rót cho tôi một cốc nước đi."

Mộc Như Phương vừa hay đứng cạnh chiếc tủ đầu giường, phía trên có một bình nước và cốc giấy, cô quay người lại rất tự nhiên rót một cốc, đang định đưa cho bên kia.

Đào Gia Thiên liền nói: "Cậu không có tay sao?"

Anh ta nói một câu trách móc: "Anh Thiên, em không phải chỉ muốn uống một cốc nước sao?", anh nhìn Mộc Như Phương, đàn ông đối với một người phụ nữ xinh đẹp mà nói, ánh mắt đầu tiên lúc nào cũng là sự tán thưởng, Mộc Như Phương mặc một chiếc áo khoác màu phấn, bên trong là váy dài màu vàng nhạt, cô lúc này đang cầm cốc nước.

Có chút lờ mờ.

Cô từ từ thu tay lại, nhìn Đào Gia Thiên, anh đang chuyên tâm xử lý văn kiện, nói nhỏ: "Cậu Đào, cậu có khát không?"

"Ừm."

Ừm là ý gì?

Mộc Như Phương nghĩ một lát, lấy một cốc nước để vào tay anh ta, Đào Gia Thiên uống một ngụm, Mộc Như Phương cầm về, động tác rất tự nhiên.

Trần Lịch Sênh nhếch nhếch môi, nói với Đào Gia Thiên: "Gia Thiên, cậu không ngại cho tôi nói chuyện với cô Mộc vài câu chứ?"

Đào Gia Thiên chớp chớp mắt, theo giọng nói nhìn về phía Trần Lịch Sênh, mắt anh động động, tay đã gõ được mấy mặt chữ, gật đầu.

Mộc Như Phương cùng Trần Lịch Sênh bước ra khỏi phòng bệnh.

Không khí bên trong có chút yên lặng.

Người đàn ông trẻ tuổi kia lặng lẽ lại gần Diên Phong, nói nhỏ: "Diên Phong, có chuyện gì vậy, cô gái xinh đẹp đó là ai?"

Diên Phong đang ngồi dựa trên ghế sofa, chân mày động động: "Cậu Châu, cậu thực sự muốn biết à?"

Châu Trầm gật đầu.

Diên Phong thong dong ngồi trên ghế sofa, sofa lõm xuống, bên trong không khí tĩnh mịch, có chút lạnh lẽo, chỉ có âm thanh đang gõ bàn phím, Diên Phong ghé sát tai Châu Trầm, thì thầm: "Nếu bắt buộc phải cho cô Mộc một danh phận thì chắc phải gọi là vợ cũ của cậu Đào."

Châu Trầm trợn trừng mắt.

Ánh mắt anh ta nhìn Đào Gia Thiên, không thể tin được, thì thầm: "Thật vậy sao?"

-

Ở ngoài phòng bệnh vẫn còn ngửi thấy mùi của nước sát trùng.

Trần Lịch Sênh dựa người vào cửa, châm một điếu thuốc, lấy tay châm lửa, hút một hơi, nói với Mộc Như Phương: " Cô vẫn là quay về bên cạnh anh ấy."

Mộc Như Phương không đáp lại câu nói của anh ta.

Mà lại hỏi: "Anh có thể giúp tôi không?"

"Giúp cô?", Trần Lịch Sênh cười nhưng không có ý châm chọc: "Nếu một năm trước cô đến tìm tôi, có thể, tôi sẽ suy nghĩ."

"Anh bây giờ cũng có thể suy nghĩ.", cô lặng lẽ nói: "Tôi không có lựa chọn nhưng anh thì có."

Trần Lịch Sênh nhìn cô, người phụ nữ này vẫn giống như 5 năm trước vậy, một chút cũng không thay đổi, ánh mắt anh ta đột nhiên tĩnh lặng, cô ra mở miệng: "Anh biết ẩn sĩ không?"

Anh ta nhau mày: "Cô muốn nói gì?"

"Là bạn bè, anh em, huynh đệ tốt nhất của Đào Gia Thiên, tin rằng 5 năm trước sau khi anh ấy mất trí nhớ, anh đã đi điều tra rồi, anh ấy trúng độc hôn mê, sau khi tỉnh lại thì đã mất đi trí nhớ, anh không hiếu kì sao?", Mộc Như Phương cười ẩn ý: "Anh đã biết từ lâu rồi."

Cô từng bước tiến lại gần, cắn răng: "Trần Lịch Sênh, anh nhất định phải giúp tôi."

Khói thuốc trắng mờ che đi đường nét anh tuấn trên khuôn mặt anh ta, Trần Lịch Sênh cười nhạt: "Mộc Như Phương, cô đúng là không chút thay đổi, vẫn cứ như vậy, thủ đoạn uy hiếp người khác, không thay đổi."

"Các người đều không cho tôi sự lựa chọn, tôi chỉ còn cách tự mình làm thôi, anh nghĩ cả đời này anh ấy sẽ không nhớ lại sao? Không nhớ về những chuyện liên quan đến tôi?"

Không để cho Trần Lịch Sênh kịp trả lời, Mộc Như Phương cười giễu cợt: "Tôi hi vọng, anh ấy cả đời này cũng không nhớ những chuyện trước kia, cũng giống như các người, đều cho rằng tôi đáng phải chịu đựng sự giày vò này, đúng, đây là số mệnh của tôi, không thể tránh được, cũng không thể động đến các người."

Cô đã tự đưa ra cho mình câu trả lời.
Bình Luận (0)
Comment