Ông Xã Tổng Tài Muốn Tái Hôn

Chương 592

Nhà họ Cố giống như bị bao phủ bởi một tầng sương mù mờ nhạt, sức khỏe của Cố Quốc Hoài càng ngày càng yếu hơn.

Vào một đêm mưa bay lất phất, Tư Dân bước ra khỏi nhà họ Cố, vừa ra đến cửa đã thấy xe của Cố Vụ Thân đứng ở đó.

Khi Tư Dân dừng bước, thì Cố Vụ Thân hạ cửa kính xe xuống rồi cười với anh: "Tư Dân, từ khi anh cả ra đi, tình hình sức khỏe của ba cũng không được tốt, nếu có thời gian, em thường xuyên ở nhà với ông ấy nhé."

Chiếc ô của Tư Dân khẽ hạ xuống: "Anh hai, gần đây chắc Cố Thị bận lắm nhỉ."

Nét mặt của Cố Vụ Thân lộ ra chút thay đổi: "Đang muốn nói với em chuyện này, anh đang định bàn bạc với ba một chút, chuyển cổ phần của em sang cho em, còn phần của anh cả kia, thì do ba quyết định."

"Phải không?" Anh khẽ cười nhạt một cái: "Vậy được rồi, để cho ba chuyết định."

Tiếng mưa rơi lên trên chiếc ô, mang theo tiếng động liên hồi: "Anh hai, vụ tai nạn xe năm đó, anh cả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh không thấy... Áy náy sao?"

Vẻ mặt Cố Vụ Thân xuất hiện vết rách: "Đương nhiên."

Tư Dân dơ chiếc ô lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào người đàn ông trung niên đang ngồi trong xe: "Cũng đúng thôi, dù sao thì anh và anh cả ở cùng nhau lâu nhất, lại vì anh nên mới phải nằm trên giường bệnh. Trong lòng anh hai, có lẽ còn áy náy hơn tất cả chúng tôi mới đúng."

"Đúng vậy." Cố Vụ Thân cũng không phản bác, sắc mặt vẫn như cũ, ánh mắt nhìn Tư Dân mang đầy vẻ quan tâm, giọng nói rất ấm áp: "Lên xe đi, sắp mưa to rồi."

Tư Dân không từ chối, anh khép dù lại rồi lên xe.

Trong tay Cố Giai Duyệt g, có bảy phần trăm cổ phần được ông cụ Cố cho, Cố Vụ Thân không lấy được, dù sao thì cậu ta cũng là cháu trai duy nhất của nhà họ Cố, con trai của anh cả nhà họ Cố, dù Cố Vụ Thân không muốn thừa nhận nhưng mà cũng không thể không nhận đứa cháu trai duy nhất này.

Tuy rằng tình trạng sức khỏe của Cố Vụ Thân rất tốt, nhưng mà nỗi khổ duy nhất là chỉ có một đứa con gái, bây giờ vẫn đang du học bên Pháp... Hơn nữa trước đây bị thương, làm ảnh hưởng rất nhiều đến năng lực đàn ông, nên ông ta không cách nào có con được nữa.

Tất cả nhà họ Cố bây giờ, chỉ có mình Cố Giai Duyệt là đời cháu.

Còn cả...

Cậu ba trẻ tuổi nhà họ Cố, Tư Dân.

Cố Quốc Hoài mất.

Vào thứ sáu, cũng không bất ngờ lắm, tình trạng sức khỏe của ông vẫn luôn rất kém, cũng chỉ cầm cự được trong tháng này thôi.

Cố Quốc Hoài qua đời, chính là lúc bắt đầu cuộc cạnh tranh.

Cố Giai Duyệt lấy thuốc lá và bật lửa đưa cho Tư Dân, "Chú ba, Cố Vụ Thân đã chuẩn bị bắt đầu ra tay rồi."

Tư Dân phải rời khỏi chỗ này.

Nếu anh không đi, thì nhất định Cố Vụ Thân sẽ nghĩ cách khống chế anh, số cổ phần trong tay anh đã khiến Cố Vụ Thân không màng đến tình anh em nữa rồi.

Tư Dân nhìn bầu trời: "Cậu tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Cố Giai Duyệt nói: "Cháu không sao, chút cổ phần công ty trong tay cháu kia, ông ta chướng mắt, dù sao ba cháu vẫn ở đó." Tuy rằng con trai trưởng nhà họ Cố bị tai nạn xe đã thành người thực vật, nhưng mà không thể không nói, cũng vì ba cậu đã thành nười thực vật nên mới bảo vệ được tính mạng của Cố Giai Duyệt, nếu không người đầu tiên bị Cố Vụ Thân ra tay chính là cậu.

"Bao giờ thì chú về?"

Tư Dân nói: "Không biết."

"Việc chú đi, đã nói với Dụ Tú Y chưa?" Khả năng Dụ Tú Y vẫn chưa biết... Tình hình nhà họ Cố hiện giờ rất rối loạn, nhưng nếu như Tư Dân không đi, thì căn bản Cố Vụ Thân sẽ không bỏ qua cho anh, đợi sau khi xử lý tang lễ cho ông cụ Cố xong xuôi, Cố Vụ Thân sẽ khống chế Tư Dân, mà bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để Tư Dân rời khỏi đây.

Tư Dân không muốn đi.

Anh không nỡ xa Dụ Tú Y.

Nhưng mà không đi không được.

Gia tộc, hận thù.

Hai tay anh nắm chặt lại: "Giai Duyệt g, nếu cô ấy có chuyện gì, nhớ phải nói cho cậu biết."

Cố Giai Duyệt gật đầu.

Nhưng mà, sau này, khi nhà họ Dụ sảy ra chuyện, Cố Giai Duyệt cũng không nói với Tư Dân, mà lựa chọn giấu giếm, anh ta không hề muốn bởi chuyện của Dụ Tú Y, khiến Tư Dân lo nghĩ rồi mạo hiểm quay về.

Tư Dân, còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Chính Tư Dân cũng không rõ, bao giờ thì anh mới có thể quay về, có lẽ là ba năm, cũng có lẽ là năm năm, hoặc thời gian dài hơn, anh không kiểm soát được, anh cũng không có quyền lựa chọn.

Cố Giai Duyệt châm một điếu thuốc cho bản thân: "Chú nói với cô Dụ chưa?"

"Nói rồi."

Giọng anh vẫn bình thường như trước, chỉ là sắc mặt có chút cay đắng rất nhỏ, Tư Dân tựa vào tường, áo khoác đen của anh rủ xuống, dáng người cao gầy thẳng tắp, dựa sát vào tường, giống như một ngọn núi góc cạnh rõ ràng.

Cố Giai Duyệt hỏi: "Còn Tiểu Phổ?"

Đứa bé này, từ nhỏ đã ở bên cạnh Tư Dân.

Là đứa trẻ được mẹ của Tư Dân nhận nuôi, không biết cha mẹ ruột là ai.

Quản gia Trần đã tìm giúp, giăng lưới khắp nơi rồi vẫn không có tin tức.

Tư Dân nói: "Tìm một gia đình ở Yến Châu, bảo quản gia Trần sắp xếp giúp, sau này chắc cậu bé sẽ có cuộc sống tốt đẹp."

"Điều này cũng, rất tốt."

“Tôi đi rồi, sau này không liên lạc nữa, tự mình cẩn thận một chút." Mười một giờ tối, Tư Dân vỗ một cái lên vai Cố Giai Duyệt g.

"Bao giờ đi, ngày mai à? Hay là ngày kia?"

Tư Dân khẽ giật mình: "Tối nay."

Có cơn gió lạnh ùa vào, Dụ Tú Y ra đóng cửa sổ lại.

Cô ngồi trước bàn học, cũng không buồn ngủ, ngược lại còn rất tỉnh táo, nhưng mà cô nhìn đề thi trên mặt bàn lại không tập trung được.

Dụ Thế Duệ cũng chưa ngủ, nghe thấy tiếng động thì đi đến gõ cửa: "Nhanh đi nghỉ đi, không còn sớm nữa, ngày mai còn phải đi học đấy."

"Vâng." Dụ Tú Y nói nhỏ.

Cô tắt đèn, nằm lên giường.

Lúc ấy ở dưới lầu.

Tư Dân bước ra từ trong bóng tối, anh đã đứng ở chỗ này, hơn một tiếng rồi. Anh nhìn về phía phòng ngủ của Dụ Tú Y, đèn vẫn sáng. Sau khi đèn tắt được năm phút, cả khu chung cư bị bao phủ trong màn đêm đen.

Chỉ có đèn đường cách vài mét một cái đang chiếu những tia sáng yếu ớ, chiếu rọi vào kẻ độc hành trong đêm mưa u ám.

Có lẽ do có thần giao cách cảm.

Vài ngày rồi Tư Dân không xuất hiện trước mặt Dụ Tú Y, cô bắt đầu hiểu ra, câu nói đêm hôm đó anh nói kia là có ý gì rồi.

Anh..

Đã rời khỏi thành phố này rồi sao?

Giống như Trần Quyết vậy?

Buổi chiều khi vừa tan học, Dụ Tú Y đã bắt xe đến nhà Tư Dân, thì thấy trên cửa ra vào có dán một tờ thông báo cho thuê nhà, Dụ Tú Y xem kỹ, sau đó đứng trước cửa ra vào một lát thì thấy chủ nhà đến: "Cô gái, muốn thuê phòng à?"

Dụ Tú Y hỏi chủ nhà: "Hai anh em trước đây ở chỗ này đâu?"

"A, cô hỏi Tư Dân và Tiểu Phổ sao?" Chủ nhà nói: "Tuần trước bọn họ đã trả phòng."

"Bác biết, bon họ đi đâu rồi không?" Dụ Tú Y không ngờ, thế mà mình lại không biết Tư Dân đã đi rồi.

Cô nhớ tới đêm hôm đó Tư Dân nói mấy câu khó hiểu, bảo cô chờ anh.

Dụ Tú Y lắc đầu, anh không tạm biệt mình sao?

Cứ như vậy mà đi...

Tư Dân cứ như vậy mà đi?

"Đi đâu, tôi cũng không biết, tôi chỉ là chủ nhà, có điều hình như cậu ta ra nước ngoài rồi, cô gái, cô là bạn của cậu ta à?" Biết Dụ Tú Y không phải muốn thuê phòng, thái độ của chủ nhà cũng nhạt hơn: "Hai người là bạn bè còn không biết, thì người chủ nhà như tôi có thể biết điều gì."

Dụ Tú Y có chút đau khổ, đúng vậy, cô là bạn gái anh còn không biết anh đã đi rồi, thì hỏi chủ nhà người ta cũng biết được gì chứ."

Dụ Tú Y lấy điện thoại ra, gọi cho Tư Dân một cuộc.

Nhưng không gọi được.

Tư Dân cứ đi như vậy, thậm chí còn không nói với cô một câu nào.

Chỉ có một câu kia.

Chờ anh.

Vài ngày ngắn ngủi.

Số điện thoại này, cô đã gọi vô số lần.

Số đã bị hủy.

Cuối cùng số cũng không tồn tại nữa.

Đây là số của Tư Dân.

Sau này...

Sau đó khi Dụ Tú Y thi đại học, cô không dựa theo ý mình đăng ký vào trường mình thích, mà để Trần Ny Hạ sắp xếp hết tất cả cho cô, đăng ký vào trường đại học y Đồng Thành.

Còn Dụ Tú Y, cũng không gặp Tư Dân nữa.

Vào năm hai đại học cô đi xăm hình cùng với bạn cùng phòng.

Thợ xăm hỏi cô muốn xăm hình gì.

Dụ Tú Y nói, muốn xăm một chữ.

"Dân" vào sau lưng mình.
Bình Luận (0)
Comment