Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 166

Diệp Thiên Dịch nghi hoặc nhìn kỹ người đàn ông dáng vẻ ngang tàng. Người như anh ta, thường không để phụ nữ chỉ trích, nhưng anh ta lại không hề phản biện, khóe môi vẫn tủm tỉm, mắt đen lay láy. Vẻ nửa cười nửa không khiến người ta cảm giác rùng mình.

“Chị, chị bình tĩnh lại đã!” Diệp Thiên Dịch ôm vai Diệp Bạc Hâm, nhưng cô lại tức tối vùng ra, cười khảy nhìn Giang Diệc Đình.

“Anh mất tích đúng thời điểm chúng tôi bước sang học kì cuối lớp mười hai. Sợ ảnh hưởng đến việc học hành ôn thi của tôi, nên Thẩm Tư Á không nói gì với tôi cả. Ngày qua ngày vẫn thản nhiên như không, ban ngày theo tôi đến trường, nhưng lại gục xuống bàn ngủ suốt, tinh thần lúc nào cũng mệt mỏi. Sau đó tôi mới biết, cô ấy tưởng đó là lỗi của mình, nên mới khiến anh ra đi. Tối nào cũng đến những chỗ vũ trường quán bar tìm anh, nhưng anh lại bật vô âm tín. Còn tôi lại chả biết gì, cứ tưởng cô ấy mải chơi, nên ban ngày mới uể oải.”

“Cho đến ba tháng trước kì thi, tôi mới nhận được điện thoại của cảnh sát, nói cô ấy là vị thành niên nghiện hút, bị giữ tại đồn, gọi tôi đến làm thủ tục, đưa cô ấy vào trại cai nghiện cho trẻ vị thành niên. Anh có biết, chính những thằng anh em khốn nạn từng kề vai sát cánh bên anh gạ gẫm cô ấy hút hít. Chúng mổm leo lẻo gọi cô ấy là chị dâu, nói dối rằng chúng có tin tức của anh, nên cô ấy hoàn toàn mất phòng bị, thế rồi sa lầy, đến khi nhận ra thì đã quá muộn.”

“Bố cô ấy biết con gái mình nghiện hút, thì sợ cô ấy làm ô uế, bẽ mặt ông ta, liền dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ, không thèm quan tâm thăm hỏi. Sau đó tôi thực chẳng còn cách nào khác, đành đưa cô ấy vào trại cai nghiện, nhưng ở trong đó, Thẩm Tư Á bị bắt nạt, dẫn đến tinh thần có phần bất thường. Tôi sợ cô ấy phát điên, mới đưa về. Đấy là thời kỳ quan trọng nhất để cai nghiện, mỗi lần cô ấy lên cơn, tôi đành phải nhốt cô ấy vào buồng ngủ. Hằng ngày ở bên không dám rời nửa bước. Anh có biết không, cô ấy từng gầy trơ xương, bao nhiêu lần nghĩ đến chuyện quyên sinh?”

Nhớ lại tháng ngày đen tối ấy, Diệp Bạc Hâm lại không đừng được rùng mình. Cô chưa từng nghĩ sẽ kể chuyện này cho Giang Diệc Đình, mà để quãng thời gian khó khăn ấy chôn vùi trong lòng. Như anh ta nói, tất cả là quá khứ, giờ nói ra để làm gì?

Nhưng... dựa vào đâu, Thẩm Tư Á suýt thì ra đi, còn anh ta lại chẳng hề hay biết gì? Dẫu chỉ để anh ta có tí tẹo nào là ăn năn, để cuộc đời anh ta không thể nào quên được, từng có một cô gái vì anh ta mà nghiện hút, vì anh ta mà tuyệt vọng với cả thế giới, mấy độ quyên sinh.

“Sau đó, cô ấy bỏ lỡ kì thi đại học. Cô ấy nói với tôi, cô ấy từng chết vì anh, coi như đã có lời đoạn tuyệt với quá khứ, từ nay về sau, cô ấy không vì anh mà làm những chuyện dại dột nữa. Phải rời bỏ mảnh đất đau khổ này, sau đó cô ấy chọn ra nước ngoài du học. Thẩm Tư Á từng ở nước ngoài bốn năm, trong suốt bốn năm đó, tôi không biết cô ấy ở nước nào. Thi thoảng nhận được bưu thiếp từ các nơi trên thế giới cô ấy gửi về. Lúc ấy tôi mới biết, Thẩm Tư Á không dề dàng gục ngã, cô ấy vượt qua được.

“Nhưng anh đã đi rồi, thì sao không biến hẳn đi, vì sao còn về? Anh hại cô ấy chưa đủ thê thảm hay sao?” Tâm trạng Diệp Bạc Hâm mất kiểm soát, gần như hét vào mặt Giang Diệc Đình.

Giang Diệc Đình cúp mắt, tóc mái che đi đôi mắt đôi mắt đen. Đợi Diệp Bạc Hâm giải tỏa xong, anh mới nhướn mày nhìn cô. Trái ngược hoàn toàn với vẻ phẫn nộ khó kiềm chế của cô, anh ta tỏ ra bình thản, như thể những lời chỉ trích có thể khiến người khác nao núng của Diệp Bạc Hâm, với anh ta lại chả hề xi nhê.

Tiếng động ồn áo khiến y tá trực ban chú ý. Y tá trưởng tuổi hơn bốn mươi hằm hằm bước ra, trên tay hẵng bê khăng thuốc, nhìn Giang Diệc Đình đang ngả người dựa vào tường, nhăn mày, rồi quay ra Diệp Bạc Hâm.

“Đây là bệnh viện, cãi vã cái gì? Cô này, bạn bè người nhà cô gặp chuyện, tôi biết là cô lo lắng, nhưng cũng đừng đứng trước phòng cấp cứu mà ầm ĩ, ảnh hưởng đến các bác sĩ đang cấp cứu bên trong, sơ sẩy mất mạng thì cô có chịu được trách nhiệm không?”

“Haha! Chị gái, em xin lỗi, chị em tâm trạng đang bối rối, chị yên tâm, không cãi nữa, chúng em lập tức trật tự ngay.” Diệp Thiên Dịch kéo tay áo Diệp Bạc Hâm, cười xòa xin lỗi y tá trưởng.

Thấy cậu có thái độ hòa hoãn, sắc mặt y tá trưởng mới dịu xuống. Lúc ngang qua người Giang Diệc Đình, chỉ vào áo sơ mi nhuốm máu của anh.

“Cái cậu này đang yên đang lành, để mình bẩn thỉu thế này. Trong bệnh viện nhiều vi khuẩn, cẩn thận kẻo bị truyền nhiễm, còn không đi thay áo đi, mặc áo dính máu không thấy khó chịu à?”

Y tá trưởng tiện thể đe luôn cả Giang Diệc Đình. Thấy anh ta dằn nén đến xanh mặt, Diệp Thiên Dịch ác ý, phá lên cười.

Mấy phút sau, Giang Diệc Đình thay bộ đồ sạch sẽ quay lại. Diệp Bạc Hâm dựa vào tường, hai tay thõng bên người, nghiêng đầu nhìn ánh đèn đỏ phòng phẫu thuật.

Thẩm Tư Á đã ra nông nỗi này rồi? Hay gọi điện cho bố cô ấy nhỉ?

Tuy quan hệ giữa cả hai đã đóng băng đến độ không thèm nhìn mặt lẫn nhau, nhưng mấy năm qua, ông ấy giấu Thẩm Tư Á, tạo quan hệ hậu thuẫn, âm thầm quan tâm con gái. Có khả năng, sự quan tâm ấy, phần nhiều là áy náy.

Bây giờ Thẩm Tư Á xảy ra việc này, dù ông ấy có sai thế nào đi chăng nữa, thì cũng là người thân duy nhất trên đời của cô ấy.

Diệp Bạc Hâm lấy điện thoại ra, nhưng sực nhận ra mình không có số điện thoại của bố Thẩm Tư Á.

Trên nền nhà bỗng xuất hiện một vệt bóng, Diệp Bạc Hâm thu điện thoại lại. Ngước mắt nhìn, thấy gương mặt của Giang Diệc Đình, cô bèn bực bội quay đi.

“Tôi bảo này, nữ thần, vừa nãy cô chưa gì đã chửi rồi? Sướng mồm không?”

Diệp Thiên Dịch ngồi trên ghế, buồn ngủ đến nỗi gà gật.

Diệp Bạc Hâm không lên tiếng, Giang Diệc Đình bắt chước dáng ngồi của cô, hai đùi hơi duỗi, lựa ngả vào tường.

Liếc sang nhìn cô: “Tôi vẫn phải nói với cô là, chuyện tối nay không liên quan tới tôi. Do Thẩm Tư Á không biết lượng sức mình, gây hấn với người khác. Người ta muốn lấy mạng cô ấy, nếu không có tôi ở đấy, thì giờ đã mất xác rồi.”

Giọng anh rất nhẹ, như thể đang nói một chuyện bình thường.

Diệp Bạc Hâm sững sờ, quắc mắt nhìn anh ta.

“Là sao? Cô ấy thì có thể gây hấn với ai?”

Cuối cùng cũng được tiếp chuyện, Giang Diệc Đình cười, hất cằm: “Hỏi con bé kia, nó biết rõ hơn ai hết.”

Ánh mắt loáng thoáng vẻ giễu cợt và nguy hiểm.

Diệp Bạc Hâm nhìn theo, thấy cô bé đang run lập cập, thu lu trong góc.

Nhiễm Nhiễm giương đôi mắt đen to tròn, tò mò nhìn Diệp Bạc Hâm và Giang Diệc Đình. Cô tưởng mình không nói không rằng, chẳng ngờ lại bị người đàn ông kia tóm được.

Diệp Bạc Hâm lại lần nữa ngồi xuống trước mặt Nhiễm Nhiễm: “Em nói chị nghe, rốt cuộc Thẩm Tư Á có chuyện gì?”

“Em... em không...”

Chưa đợi Nhiễm Nhiễm nói hết, đã nghe tiếng cười khảy vang lên.

Giang Diệc Đình nheo mắt, bàn tay xương xương chỉnh cổ tay áo, cúc áo màu ánh kim lấp lánh phản sáng dưới ánh đèn.

“Trước khi nói, tốt nhất là động não kĩ vào. Bằng không xảy ra việc, không ai cứu được đâu.”

Nhiễm Nhiễm sợ hãi co rụt người lại, bặm chặt mỗi, sợ sệt nhìn Diệp Bạc Hâm.

“Em...”

“Anh ta nói đúng đấy, em biết bao nhiêu thì nói bấy nhiêu, đừng giấu giếm, bây giờ Thẩm Tư Á xảy ra việc, không ai cứu được em đâu.”

Nhiễm Nhiễm hít thật sâu, mắt hấp háy, không biết đang nghĩ ngợi gì, hồi lâu mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Là... chị Thẩm trước đó đưa em mấy tấm ảnh, bảo em để ý mấy người trong ảnh, một khi họ đến câu lạc bộ đặt phòng thì em gọi điện cho chị ấy... trước đó chị ấy có nói, muốn trà trộn vào trong để chụp trộm. Em... em từng nhận ân huệ của chị Thẩm, nên không thể không giúp... Nhưng hôm nay mới biết, mấy người đó có liên quan đến vụ án ở cô nhi viện hồi trước. Chị Thẩm vào trong thu thập chứng cứ phạm tội của chúng, em... em có khuyên mà chị ấy không nghe...”

“Trước khi vào trong, chị ấy đưa em một tai nghe. Em nghe được tiếng thét của chị ấy truyền ra. Biết chị ấy bị phát hiện, em liền báo công an, rồi làm theo lời dặn, gửi đoạn thu âm lên mạng, và gửi vào một địa chỉ mail, nhưng... phía công an mãi không thấy động tĩnh... em lại chạy vào xem, vừa đến cửa thì bị người ta tóm được, em sợ quá... liều mạng chạy, rồi chị ấy xuất hiện cứu em...”

Nhiễm Nhiễm nhớ lại cảnh tượng khiếp đảm vừa nãy, rùng mình sợ hãi. Diệp Bạc Hâm thấy không nỡ, bèn vỗ vai cô an ủi.

“Chị Thẩm vì cứu anh ta...” Nhiễm Nhiễm giơ tay chỉ vào Giang Diệc Đình, nhưng bắt gặp ánh mắt của anh ta, liền sợ hãi run lên, lập tức bỏ tay xuống: “Mới... mới bị đánh...”

Diệp Bạc Hâm nghe được đại khái. Xem ra Thẩm Tư Á vẫn không chịu nghe lời khuyến cáo của cô, một thân một mình theo đám người kia, kết quả ra nông nỗi này.

“Giang Diệc Đình! Chả phải anh nói không liên quan gì tới mình à?” Diệp Bạc Hâm đứng phắt dậy. Giang Diệc Đình á khẩu, sau đó lại hừ mũi: “Do cô ta ngu, ai cần cô ta lo bao đồng?”

...

Ba tiếng sau, đèn phòng phẫu thuật mới tắt, lúc ấy Diệp Thiên Dịch đã nằm trên ghế đánh giấc ngon lành. Nhiễm Nhiễm được Giang Diệc Đình sai người dẫn đi, Diệp Bạc Hâm vẫn ngồi nguyên tư thế dựa vào tường.

Trong khoảng thời gian, Giang Diệc Đình không ngớt điện thoại. Để tránh Diệp Bạc Hâm, anh tìm một chỗ khuất nghe máy, sau mới quay về chờ ngoài phòng phẫu thuật.

Diệp Bạc Hâm chứng kiến từ đầu chí cuối. Thấy mắt anh ta vằn sợi tơ máu, dưới cằm nhu nhú râu, sắc mặt cô mới dần dịu xuống.

Cửa phòng phẫu thuật bật mở, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra, Giang Diệc Đình liền tiến lên, cả hai ra một chỗ trao đổi. Xem ra bác sĩ và anh ta quen nhau.

Thẩm Tư Á được đẩy ra sau đó, mặt cắt không còn giọt máu, trắng nhợt đến rùng mình. Đầu quấn bông băng, bất động nằm trên xe đẩy.

Ngón tay Diệp Bạc Hâm run run nắm bàn tay lạnh ngắt của Thẩm Tư Á. Theo y tá đến bên ngoài phòng chăm sắc đặc biệt, Diệp Bạc Hâm bị chặn bên ngoài. Qua cửa sổ bằng kính, cô thấy mũi Thẩm Tư Á cắm dây dợ, cả người không một sức sống.

“Hai mươi tư tiếng này là thời kỳ nguy hiểm, qua được kì nguy hiểm là có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Giang tiên sinh yên tâm.”

Diệp Bạc Hâm nghe tiếng bước chân từ đằng sau, bèn quay lại, thấy bác sĩ điều trị bắt tay Giang Diệc Đình xong mới quay người ra ngoài.

“Bác sĩ nói sao?” Diệp Bạc Hâm khàn giọng hỏi, bước đến trước mặt Giang Diệc Đình.

Giang Diệc Đình cười: “Chấn thương sọ não nhẹ, nhưng nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian là ổn.”

Diệp Bạc Hâm gật đầu, con tim lơ lửng mới hạ được xuống. Cả người cũng nhẹ nhõm theo. Trước mắt bỗng tối sầm, suýt thì ngã quỵ.

Giang Diệc Đình vươn tay đỡ cô: “Tôi lấy một phòng nghỉ ngơi bên cạnh, cô cũng đi nghỉ ngơi đi. Đừng để mai cô ấy tỉnh lại, thì đến lượt cô đổ bệnh.”
Bình Luận (0)
Comment