Ông Xã Trở Về Có Yêu Cầu Gì Nào

Chương 56

Diệp Bạc Hâm vẫn nín thing. Tô Cảnh Sâm nheo mắt cười khẩy: “Được. Bây giờ cậu cho cháu hai lựa chọn. Một là ngoan ngoãn nghe lời, ở đây tập luyện, hai là...”

Nói đến đó, Tô Cảnh Sâm cố ý ngừng lại một lúc, thấy cánh tay Diệp Bạc Hâm khẽ cử động, gã mới chậm rãi nói tiếp: “Theo cậu về thành phố S. Ở đội nào cũng như nhau, chốn rừng rú này, cháu chạy đằng trời. Nhưng cũng phải nói trước, về S rồi, cháu ở trong tầm mắt của cậu, đừng hòng chơi trò mánh khóe. Cháu có thể hỏi Lục Trung đoàn trưởng, cậu cháu mà rèn người khác thì thế nào?”

Đùa chứ, lúc này cô không muốn nhìn thấy bản mặt gợn đòn của Tô Cảnh Sâm một chút nào. Ở dưới trướng của lão ta thì làm ăn được gì?

Với tính cách biến thái cổ quái của Tô Cảnh Sâm, cô không ăn hành mới lạ.

Nếu đã không trốn được, chi bằng cô thà lánh thật là xa.

Diệp Bạc Hâm cắn răng đắn đo. Gương mặt đỏ gay vì nắng chói ngẩng lên, xoa chân nói: “Tê... tê chân rồi...”

Nom cô như vậy, đáng thương tội nghiệp không kể xiết. Tô Cảnh Sâm ngao ngán thở dài, chìa tay về phía cô.

Trông bàn tay dày dặn giơ trước mặt, Diệp Bạc Hâm cúp bờ mi, đôi mắt lóe lên tinh quái, chìa tay lại. Chính khoảnh khắc Tô Cảnh Sâm kéo mạnh cô dậy, Diệp Bạc Hâm cố tình dằn mạnh về phía sau, tay cũng giật mạnh, mũi chân đồng thời đạp lên mu bàn chân của Tô Cảnh Sâm, toan tính cho lão ta ngã một vố.

“Á á..”

Một tiếng thét thất thanh vang lên. Nhưng tiếng thét thảm thương ấy lại là giọng nữ lanh lảnh. Trong nháy mắt Diệp Bạc Hâm đã ngã vật trên nền đất lần nữa.

Ngay khi cô giở trò, Tô Cảnh Sâm lập tức phát giác. Gã liền thoắt dịch người, tay lỏng ra, thế là cô đổ người về phía sau. Phải biết rằng, để có thể quật được Tô Cảnh Sâm, Diệp Bạc Hâm đã phải dùng hết sức bình sinh giật về phía sau. Kết quả cô ngã chỏng vó lên trời.

Tô Cảnh Sâm không hề để bao nhiêu năm tập luyện của mình phải phí hoài. Ba cái trò vặt của cô chẳng bõ bèn gì. Giả sử bị một con nít ranh hỉ mũi chưa sạch chơi cho một vố thì thôi gã khỏi cần lăn xả nữa, cuốn chiếu về nhà luôn cho rồi.

Diệp Bạc Hâm vừa đau vừa giận, ngã quả này không phải vừa, nước mắt chực ứa ra.

Lục Khánh nguýt Thủ trưởng một cái. Thấy gương mặt vốn quen bặm trợn lúc này đang khẽ co giật, lúc sau gã từ tốn nhếch cười vẻ thú vị lắm.

Kiểu cười đểu đó, Thủ trường trừng trị thuộc hạ cấp dưới thì không sao, dẫu sao cũng là đàn ông con trai. Chứ nói xem, xử lý một cô bé yểu điệu thế kia, làm sao mà nỡ ra tay chứ?

Diệp Bạc Hâm chẳng còn bận tâm hình tượng gì nữa. Cô hất văng cánh tay chìa ra của Tô Cảnh Sâm, nghiến răng nghiến lợi tự mình đứng dậy.

“Tô Cảnh Sâm, mẹ kiếp, đồ khốn nạn, chỉ giỏi bắt nạt người khác! Tôi là cháu ruột của ông, không phải đứa được nhặt về. Từ hồi bé tí đã bắt nạt tôi. Lần nào bày trò cũng bắt tôi chịu đòn thay. Rõ ràng ông mới là người ngắt hoa trong vườn của bà Tô rồi ném vào phòng tôi, để bà Tô tưởng do tôi ngứa tay làm, đánh tôi một trận. Làm tôi bị ám ảnh tâm lý vì mấy bông hoa kể từ đó đến giờ.”

“Còn nữa, nữ sinh người ta viết thư tình cho ông. Ông nhét vào cặp tôi, rồi đi mách với mẹ tôi là tôi không chịu học hành tử tế, đua đòi yêu sớm. Tôi yêu sớm cái gì hả?”

Một khi Diệp Bạc Hâm bắt đầu kể lể những chuyện tồi tệ mà Tô Cảnh Sâm làm từ nhỏ cho đến lớn thì thao thao bất tuyệt không ngừng. Trước mặt thuộc hạ, Tô Cảnh Sâm xem chừng hơi rát mặt, bèn kéo phắt cánh tay cô, nhét vào xe.

“Thôi đi, chuyện xưa như trái đất, giờ còn lấy ra nhai đi nhai lại, nghe thấy mệt không? À mà, láo toét, Tô Cảnh Sâm là để gọi ạ, gọi là cậu!”

“Cậu á, ông có xứng không? Từng tưởng tôi không biết cáu nhé. Sáng sớm ngày ra đã phải hầu hạ ông như hầu bố, ông trêu tôi đấy à? Bóc lột giá trị thặng dư của giai cấp vô sản, bọn tư bản hưởng thụ! Rõ là vô liêm sỉ! Đồ bại hoại!”

“Á à, ranh con, cậu bảo mày, hôm nay ăn phải thuốc súng à? Cậu không tin cậu không trị được mày?”

“Hôn quân! Lão già ba mươi mấy tuổi đầu, đáng đời không tìm được bạn gái!”

“Lão già?” Tô Cảnh Sâm tức cười. Nghĩ bụng, trong doanh trại gã cũng được xếp vào hàng độc thân sáng giá, đàn bà con gái tấp vào không xuể, xếp hàng từ tận cổng doanh trại xếp vào. Chẳng qua gã chưa ưng được ai. Thế mà con lỏi con dám nói gã là lão già.

Lục Khánh sướng lắm. Bấy lâu nay vẫn đinh ninh Thủ trưởng mặt lạnh như tiền, tính tình nóng như lửa, không ai dám bướng với gã. Không ngờ cô cháu gái hơi bị cứng, dám gào lên với Thủ trưởng, lại còn bóc mẽ nữa chứ.

Một đáng oai phong lẫm liệt như này, không ngờ Thủ trưởng sau lưng toàn làm những trò oái oăm, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Bụng bảo dạ phen này về có chuyện kể với các anh em chiến hữu rồi, Lục Khánh liền cười ngoác mang tai.

“Á á, nhẹ chứ, giết người à?” Làn da non mềm của Diệp Bạc Hâm bị Tô Cảnh Sâm thô bạo lôi đi xềnh xệch suốt chặng đường, lúc ném lên xe, cùi trỏ hích phải mép ghé, đau trợn cả mắt.

Tô Cảnh Sâm khom người, một tay tì vào cửa, một tay chống hông, rướn mày bảo: “Ôn con, nghe đây, bớt mất cái trò nhảm nhí ấy đi. Cậu mày không phải không tìm được gái, mà là không gái nào xứng với cậu, rõ chưa?”

Tô Cảnh Sâm nhâng nháo nói: “Ai như mày, tóm được một thằng là đè luôn nó ra, sợ mình ế không ai thèm.”

Nghe mà xem, còn ra cái thể thống gì?

Người lớn mà ăn nói thế này đây? Đúng là không chừa cái gì.

“Kệ xác tôi!”

Mặt mày Diệp Bạc Hâm đang đỏ bừng, rồi chuyển thành xám xịt. Vung chân đá về phía Tô Cảnh Sâm, nhân lúc gã né người, cô sập cảnh cửa đánh cái “rầm”.

Thật tình không hiểu nổi, Tô Cảnh Sâm và Cận Vị Nam đều là quân nhân, mà sao Tô Cảnh Sâm lại gia trưởng, ngạo mạn, vô văn hóa đến thế. Cận Vị Nam so với gã khác nhau một trời một vực.

Cái uy của Cận Vị Nam từ nội tâm phát ra, thi thoảng ngẫu nhiên cũng buột miệng thô tục nhưng cảm giác mang lại vẫn chín chắn, vững vàng. Cư xử cũng thuộc hàng ôn tồn từ tốn. Con người ưu tú nhưng không ngạo mạn.

Trước khi quen biết Cận Vị Nam, cô vẫn luôn đinh ninh người nhà binh đều một đức tính như Tô Cảnh Sâm, tình tình cục súc, thô kệch, tục tằn từ đầu tới chân.

Cận Vị Nam đã đổi mới nhận thức của cô về quân nhân. Thì ra quân nhân cũng có người nho nhã.

Diệp Bạc Hâm tuyệt nhiên không thừa nhận bản thân mình thiên vị!

Nghe cuộc trò chuyện giữa hai cậu cháu, Lục Khánh chết sững, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Cho đến khi Tô Cảnh Sâm cáu kỉnh phải quát lên.

Lục Khánh mới giật mình, khẩn trương kéo cửa sau, ngồi vào xe.

Tô Cảnh Sâm từng một lần đến Trung đoàn 911 khảo sát. Gã thuần thục lái xe tiến vào, đích đến là văn phòng của Trung đoàn trưởng, Lục Khánh.

Trung đoàn 911 chiếm cứ một vùng rộng, riêng sân thể thao đã có mấy cái. Dọc đường trông đám binh sĩ mặc quân trang màu xanh ô-liu thao tập trên sân, rướn cổ hô hào.

Khi xe lăn bánh qua đường bê-tông, đường đua bên cạnh có đại đội đang luyện tập chạy vác nặng. Gớm, ngực trần vai suông, cũng chả sợ cháy nắng.

Diệp Bạc Hâm ngồi ở ghế lái phụ, chống cằm, uể oải ngó ra ngoài cửa sổ. Xe đi trong doanh trại, tốc độ cũng chậm dần.

Người bình thường trong thâm tâm luôn có sự sùng bái mù quáng với quân trang, quân nhân, quân doanh. Họ cảm thấy thật thần kỳ, nhưng Diệp Bạc Hâm thì không. Không hiểu tại sao, cô luôn bài trừ mọi thứ liên quan đến quân đội. Nếu cô nhớ không nhầm, thì hồi nhỏ khi thấy Tô Cảnh Sâm mặc quân phục, cô còn rất ngưỡng mộ. Hứa hẹn lớn lên sẽ làm bộ đội. Từ bao giờ cô bắt đầu vô cảm với quân đội vậy nhỉ?

Dù không muốn nghĩ tới, nhưng chẳng thể chối bỏ cảm xúc mãnh liệt trong lòng. Sự bài trừ của cô nhất định có liên quan đến khoảng ký ức đã mất đi.

Thấy cô im ru, lại vẻ như ngoan ngoãn đăm chiêu, Tô Cảnh Sâm buột miệng khích: “Lại đang toan tính trò gì?”

Diệp Bạc Hâm nguýt dài, không thèm đáp.

Bầu không khí ngượng ngập cô đọng trong xe xuyên suốt chặng đường. Mấy lần Lục Khánh toan bắt chuyện, lời dâng lên đến miệng lại nuốt xuống. Đều là bố tướng cả, không dám dây. Khẩn trương tiễn hai ôn thần này đi mới là việc trọng đại.

Văn phòng là một tòa nhà ba tầng có kiến trúc hiện đại. Bên trái là ký túc xá quân binh, hai hàng trước sau thẳng tăm tắp.

Nhà tập thể cán bộ ở đằng sau quân doanh, cách văn phòng một quãng đường đi chừng hơn hai mươi phút.

Tô Cảnh Sâm đỗ xe trước khu văn phòng. Lục Khánh nhanh nhẹn nhảy xuống trước. Lần này Diệp Bạc Hâm không làm mình làm mẩy nữa mà ngoan ngoãn theo sau cả hai tiến vào văn phòng Trung đoàn trưởng tại tầng Một.

Bao nhiêu người đang nhìn, sân bóng rổ đằng trước cũng có người đang đánh bóng. Bị lôi khỏi xe rồi mắng cho trận nữa thì mất hết cả sĩ diện.

Sai thông tín viên đi rót trà, Lục Khánh tự mình mời Diệp Bạc Hâm và Tô Cảnh Sâm ngồi xuống.

Tô Cảnh Sâm khoát tat, hẩy Diệp Bạc Hâm lên trước: “Câm à? Chào đi!”

Diệp Bạc Hâm hít một hơi sâu nén lại ý định tẩn cho ai đó một trận, đoạn ngẩng đầu, nhoẻn cười tươi tắn: “Em chào Trung đoàn trưởng.”

Số mệnh sau này nằm trọn trong tay Trung đoàn trưởng rồi, cô phải lấy lòng anh ta. Đằng nào sau khi Tô Cảnh Sâm ra về, ở nơi xa xôi này, ai mà dám quản thúc cô?

Lục Khánh: “...”

Cô bé này sao chuyển cảnh nhanh thoăn thoắt thế? Mới rồi còn cứng cổ so lì với Thủ trưởng, giờ đã sắm vẻ hiền lành rồi. Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh đáo để vừa rồi, tuyệt nhiên anh sẽ tin rằng đây chỉ là một cô bé dễ sai bảo.

Vớ phải bà cô này, lại là cháu gái Thủ trưởng, Lục Khánh nghe sống lưng lạnh toát. Anh dự cảm chuyện này khó nhằn đây.

Tô Cảnh Sâm nhích khóe miệng, đưa tay vò đầu cháu gái: “Đồ lỏi con, diễn cái gì nữa? Đanh đá ra làm sao, Lục Khánh chứng kiến từ đầu đến cuối rồi. Giờ mới biết sĩ diện hả?”

Thông tín viên trong lúc rót trà, mắt vẫn liếc ngang soi xét hai con người xa lạ. Tế bào hiếu kỳ sục sôi trong máu, rần rần khắp mình mẩy.

Đại tá bốn sao hai vạch, lại còn gái xinh. Hôm nay coi như bổ mắt rồi.

Diệp Bạc Hâm chuẩn bị bốc hỏa thì điện thoại trong túi réo rắt đổ chuông.

Tô Cảnh Sâm phẩy tay, cô liếc nhìn màn hình, sải bước ra ngoài.

Tìm được một chỗ râm mát, Diệp Bạc Hâm bấy giờ mới bắt máy nghe.

“Ấy chị, nghe nói cậu Út quẳng chị vào doanh trại rồi hả? Sao thế nào, doanh trại vui vẻ chứ hả? Em kể chị nghe, chạy dưới nắng hai tiếng đồng hồ, vác nặng chạy ba cây số, leo lên rồi lại trèo xuống tường rào gai, tất cả khỏi phải nói, ôi cái cảm giác, phê lòi.”

Giọng Diệp Thiên Dịch rú rít vang lên, nghe có mùi hí ha hí hửng, Diệp Bạc Hâm chẳng mấy chốc ứa gan.
Bình Luận (0)
Comment