Ông Xã Yêu Quý: Vợ Yêu Chồng Rất Nhiều

Chương 56

Trong phòng cấp cứu của bệnh viện H, một người con trai vẫn đang nằm hôn mê sâu trên chiếc giường ở đây.


Xung quanh đang rất yên tĩnh bỗng tiếng mở cửa khiến cho anh có chút phản ứng lại. Là một người luôn cẩn trọng, dù chỉ là một tiếng động nhỏ Hàn Tử Thần cũng không được mất cảnh giác.


Hàn Tử Thần mở mắt ra nhưng gần như ngay lập tức, một tiếng 'ong' xuất hiện trong đầu anh, mắt anh cũng tự nhiên bị mờ đi. Phải mất một lúc sau, Hàn Tử Thần mới có thể khôi phục thị giác của mình.


Bích Thuần vừa bước vào phòng đã thấy Hàn Tử Thần nhìn chằm chằm vào mình khiến cô có chút giật mình như đang bị bắt quả tang vậy, mất vài giây để khôi phục tâm trạng, cô đến gần bên giường của Hàn Tử Thần.


"Thần tổng, đã lâu không gặp?"


"Ba tháng."


"Thuần cũng hôn mê ba tháng rồi." Bích Thuần thở dài, tình trạng của cô ấy vẫn không có vẻ gì là chuyển biến tốt lên cả.


"Cô ấy." Hàn Tử Thần nhìn về phía Bích Thuần rồi mới nói, như hiểu được câu hỏi của anh ta, Bích Thuần liền trả lời lại.


"Thuần sẽ không chết đâu!" Ngưng một lát, cô lại nói tiếp. "Tiếp theo Thần tổng định thế nào?"


"Thần tổng?"


"Không phải mọi người đều gọi anh như vậy sao?"


"..." Bỏ qua vấn đề đó, Hàn Tử Thần đi vào vấn đề. "Cô ấy cần dưỡng bệnh." Rồi nhìn về phía Bích Thuần như muốn nghe ý kiến của cô.


"Vậy cũng tốt, anh đưa cô ấy về biệt thự đi. Dù sao ở đó cũng có đủ chỗ để lắp thêm một phòng bệnh cho cô ấy, không anh đưa cô ấy ra ngoại ô cho yên tĩnh cũng được, dù sao thì ở đâu chỉ cần có anh cô ấy cũng đều hạnh phúc thôi." Bích Thuần nói một hồi rồi ngưng, cô nhìn thẳng vào Hàn Tử Thần một lúc như muốn chắc rằng anh vẫn ổn.


"..." Hàn Tử Thần không trả lại cô, anh mắt như đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng nào đó.


"Cho dù anh có tự hành hạ mình thì cũng không có ích gì đâu. Thuần không thể tỉnh lại, anh phải sống cả phần của mình với cô ấy. Coi nó như là một cách anh chuộc lỗi cũng như tự trừng phạt mình đi."


Bích Thuần thở dài một cái rồi rời đi, ban đầu cô cũng không nghĩ sẽ nói gì với Hàn Tử Thần cả, anh chết hay không cũng không liên quan đến cô.


Nhưng nếu chẳng may An Nhĩ Thuần tỉnh lại mà không thấy Hàn Tử Thần đâu thì sẽ thế nào? Bích Thuần chỉ sợ cô ấy đi theo anh ta thôi, không thì Hàn Tử Thần chết cũng được.


Cô cũng là một con người ích kỉ như vậy đấy.


————


Ra đến cửa chính bệnh viện thì Bích Thuần đứng lại một chút rồi nhìn vào bên trong, Mạch Đông thấy thế cũng đứng lại.


"Anh không nghĩ..."


"Không phải lỗi của anh." Bích Thuần ngắt lời anh. "Trước sau gì em cũng phải gặp họ thôi."


"Thuần sao rồi em."


"Cô ấy vẫn vậy." Bích Thuần lắc đầu rồi thở dài. "Em thật không nghĩ tới cô ấy có ngày hôm nay. Hoá ra ai cũng cần tìm được một nơi mình thuộc về thì họ mới có thể sống bằng chính con người thật của mình."


"Ba tháng nay cuộc sống của em cũng chả bình yên gì rồi, chẳng phải em cũng lo lắng cho cô ấy sao?"


Mạch Đông biết rõ Bích Thuần là một con người như thế nào, dù bên ngoài cô nói nặng lời vậy thôi nhưng bên trong cô ấy còn lo lắng cho An Nhĩ Thuần và Hàn Tử Thần hơn tất cả mọi người ấy chứ.


Cả hai người họ đều là người rất quan trọng với cô mà.


"Em sao phải lo lắng cho Hàn Tử Thần chứ?" Như bị Mạch Đông phát hiện ra, Bích Thuần có chút xấu hổ đi nhanh lên trước.


"Không chờ anh à!" Mạch Đông cười cười đuổi theo sau.


————


Những ngày tháng sau đó, người hôn mê thì vẫn cứ nằm đó, người sống thì vẫn phải tiếp tục sống thôi.


Chỉ là cuộc sống của họ luôn thiếu vắng một hình bóng của ai đó.


Từ khi An Nhĩ Thuần hôn mê đến giờ, cuộc sống của Hàn Tử Thần vẫn luôn diễn ra như một con robot được lập trình sẵn.


Hằng ngày thức dậy lúc sáu giờ, chăm sóc con cái rồi bắt tay vào nấu ăn, trong lúc nấu ăn thì lại hộ An Nhĩ Thuần lau qua người.


Hàn Tử Thần vẫn nhớ cả anh và cô đều có thói quen tắm sáng nhưng anh không thể để một người bệnh như cô tắm vào buổi sáng được. Sau khi ăn sáng xong anh lấy máy tính ra bắt đầu sắp xếp công việc, nếu có buổi họp nào thật sự quan trọng thì anh phải giao hai đứa nhỏ cho An Gia và Hàn Gia trông chúng một thời gian để anh đi xử lí.


Buổi chiều thì bắt đầu công việc tắm rửa cho An Nhĩ Thuần, giúp cô co dãn gân cốt để sau này cô tỉnh lại sẽ không khó khăn trong việc đi lại. Hàn Gia khuyên anh nên thuê người giúp việc nhưng bản thân Hàn Tử Thần lại không thích có người lạ trong nhà của mình, anh biết An Nhĩ Thuần cũng sẽ không thích người khác động chạm đến cơ thể của cô.


Hai đứa nhỏ thì anh cho chúng ăn rồi chúng ngủ được tầm khoảng mấy tiếng đồng hồ, lúc này anh tranh thủ nấu bữa tối rồi thay ống truyền cho An Nhĩ Thuần.


Thấy Hàn Tử Thần chăm sóc tỉ mỉ từng li từng tí cho gia đình mình như vậy. Bích Thuần thật sự đã có cảm tình với anh.


Lúc mới đầu Bích Thuần biết An Nhĩ Thuần đang yêu một ai đó đã khiến cô có chút lo lắng, không biết trong cuộc tình đó là ai lợi dụng ai.


Để rồi cuối cùng khi hai người trong cuộc tiến tới bước cuối cùng của tình yêu thì ông trời lại cho họ một thử thách, thời gian và tình yêu.


Liệu tình yêu của họ sẽ duy trì được bao lâu khi một người hi sinh tất cả cho người kia rồi để người kia một mình, hay thời gian sẽ dần dần kéo dài khoảng cách giữa hai người để rồi khi họ nhận ra nhau thì đã không còn nhìn thấy nhau nữa.


————


Xuân sang.


Hạ tới.


Thu qua.


Đông về.


Bốn mùa chuyển tiếp luân phiên.


Quả thật chỉ như một cái chớp mắt.


Hàn Tử Thần ngồi bên cạnh giường bệnh ngắm nhìn người con gái vẫn đang nằm hôn mê trên chiếc giường trắng tinh ấy, xung quanh cô giăng chằng chịt đủ các loại dây truyền nước.


"Thuần, mùa đông đã đến rồi."


Một năm qua cô vẫn cứ nằm đó, mặc kệ cho thế giới trôi qua, con người thay đổi.


Mùa đông năm nay vẫn như mọi năm nhưng sao Hàn Tử Thần thấy lạnh hơn rất nhiều, phải chăng lòng anh cũng sắp nguội lạnh rồi.


Một năm, suốt một năm anh phải chờ một người con gái tỉnh lại trong vô vọng, An Nhĩ Thuần không hề có một chút tiến triển tốt nào. Không những thế còn chuyển biến xấu đi.


Vĩnh Hy nói với anh, một con người không thể sống thực vật quá lâu cũng có nguyên do của nó. Các bộ phận trong cơ thể họ không thể hoạt động linh hoạt như lúc họ còn sống, một số bộ phận nếu quá lâu không động đến có thể gây tê liệt.


Dù bên ngoài tưởng chừng như họ không có thay đổi gì nhưng bên trong họ đang chết dần chết mòn rồi.


"Hôm nay mọi người sẽ đến đây chơi. Họ muốn xem tình hình của anh cũng tiện kiểm tra cho em và hai đứa nhỏ luôn. Con chúng ta đã một tuổi rồi đấy, dù chưa đến sinh nhật chúng nhưng em cũng nên tặng quà gì đó cho chúng đúng không?"


Giọng của Hàn Tử Thần ngày càng nhỏ, ngày ngày anh vẫn tâm sự với cô như một thói quen không thể sửa vậy.


Nhưng đã một năm rồi, cô không hề có phản ứng nào.


Rốt cuộc là em muốn anh phải thế nào đây!


Hàn Tử Thần đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình thì tiếng chuông điện thoại đánh thức anh.


Một năm nay anh đã luôn để điện thoại ở trạng thái chuông để có thể theo dõi tình hình của cô ở mọi nơi. Anh kết nối điện thoại với toàn bộ máy đo trên người cô, dù sao thì mỗi khi nhìn thấy máy điện tâm đồ vẫn đang chạy thì chính tỏ cô còn sống.


Hàn Tử Thần vừa bắt máy bên kia đã có giọng nói hốt hoảng.


"Ông con sảy ra chuyện rồi, con... có về được không?" Về ở đây tất nhiên là La Lệ muốn nói về nhà của Hàn Gia, nhưng nếu như vậy thì con bà cũng phải tạm thời không thể chăm sóc An Nhĩ Thuần một thời gian được.


"Ông có chuyện gì?"


"Bệnh tuổi già của ông con lại phát tác rồi. Lần này bác sĩ nói không biết có qua khỏi không nữa... nhưng vẫn có khả năng." Giọng La Lệ càng về sau càng nhỏ hơn.


"..." Hàn Tử Thần có chút do dự, anh rất muốn về đó. Dù sao ông anh cũng là người dạy anh võ thuật, dạy anh cách kinh doanh. Nhưng đổi lại, anh sẽ không thể ở bên cô. Anh cũng đã hứa với Bích Thuần là sẽ chăm sóc cho cô rồi, lần trước anh chỉ lơ đãng một chút thôi đã sảy ra vấn đề lớn như vậy, nếu lần này mà còn thất hứa.


"Ông muốn nói chuyện với con." Bên này La Lệ cũng biết con mình đang gặp khó khăn, bà đành đưa máy để Ông cụ Hàn nói chuyện với anh.


"... Ông" Sau khi nghe giọng của Ông cụ Hàn, Hàn Tử Thần mới gọi một tiếng.


"Được nghe giọng của cháu lúc này cũng tốt rồi. Thần nhớ lấy, gia đình của cháu luôn là quan trọng nhất, ông cũng già rồi, sống được bao nhiêu lâu thì sống thôi. Cháu dâu bây giờ như vậy rất cần cháu ở bên nó, ông bây giờ có ra sao cũng là số cả rồi."


"Ông... cháu..."


"Được rồi mà."


"..." Hai người vẫn để thời gian gọi đếm từng giây trên điện thoại, một lúc sau Hàn Tử Thần lên tiếng trước.


"Cháu sẽ đến thăm ông."


"Không c..."


"Ông cũng là gia đình của cháu và cô ấy." Hàn Tử Thần khẳng định một câu rồi ngắt máy rụp một cái.


Sau đó Hàn Tử Thần lại gọi thêm hai cuộc gọi khác, một cuộc gọi là bảo Từ Vũ và Vân Dương chuẩn bị máy bay, một cuộc gọi khác anh gọi cho Bích Thuần.

Bình Luận (0)
Comment