Ông Xã Yêu Quý: Vợ Yêu Chồng Rất Nhiều

Chương 87

"Em hứa, sẽ không có lần sau nữa." An Thuần nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của Hàn Tử Thần, đây là lần đầu tiên cô thấy anh sợ một điều gì đó.


Thôi thì, từ nay nghe anh vậy. Cô cũng không muốn anh phải lo lắng cho mình thêm nữa.


Lúc này An Thuần mới quay về phía căn nhà kho gần đó, "Em thấy Bạch Thường với mấy tên đang ở trong nhà kia, họ còn đem theo vài món đồ có vẻ thú vị nữa."


"Sao chị biết bọn họ ở đây vậy?" An Bình đưa mắt qua An Thuần.


"Cứ coi là linh cảm của người phụ nữ đi, dù sao có giải thích thì cũng vô cùng rắc rối." An Thuần nhẹ nhàng đáp lại còn kèm theo một nụ cười khuyến mãi.


An Bình bên này gật gật đầu như đã hiểu rồi cũng theo dõi căn nhà trước mặt.


Sau khi thấy có vẻ yên tĩnh, giọng Hàn Tử Thần trầm lại: "Có bao nhiêu người?"


"Cũng khoảng hai chục tên. Tên nào trông cũng rất ra dáng người học võ. Không biết thục lực thế nào." An Thuần cười đểu.


"Cậu? Có mang súng không?" An Bình bây giờ mới để ý đến sau An Thuần còn một người nữa, đây chắc là người Hàn Tử Thần ra lệnh bảo vệ cô.


"Nhiệm vụ của tôi không cần đến súng..."


"Vậy sao..." Cũng không biết An Bình nghĩ gì, cậu để lại ánh mắt nghi hoặc rồi lại nhìn về phía ngôi nhà.


Lúc này Bạch Thường cũng đã ra khỏi ngôi nhà đó, lão ta trông như có vẻ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, đầu dây bên kia nói gì đó một lúc.


Sau đó An Thuần thấy lão ta tỏ vẻ tức giận như muốn đập nát chiếc điện thoại trong tay.


Nắm được thời cơ, cô quay sang bàn bạc với Hàn Tử Thần.


"Anh và An Bình có súng đúng không, còn bao nhiêu đạn? Người của anh có kịp đến không?"


"Anh liên lạc với Tử Dương rồi. Đạn còn khoảng tám viên."


"Tầm đó cũng đủ rồi nhỉ?" An Thuần tính toán một lúc rồi thì thầm to nhỏ.


"Đây là kế hoạch, vì tạm thời bên đó chưa biết số người bên ta thì là một lợi thế."


Ngay sau khi đống hàng được Bạch Thường vận chuyển ra ngoài, chúng đã được đổi thành một thùng có nhãn hiệu mới.


*Pằng


Vừa mới đặt chiếc hòm cuối cùng lên xe, một người bảo vệ bên cạnh Bạch Thường đã bị bắn thẳng một viên súng vào đầu.


Người đó ngã xuống, nằm ngay dưới chân lão ta, trên đầu còn có một vết tròn xoe nhỏ bé, máu cứ từ nơi đó mà tuôn ra không ngừng.


"Là kẻ nào?" Bạch Thường tức giận kèm lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh, "Đừng giả thần giả quỷ nữa, ra đây."


Từ phía bụi cỏ trước mặt, An Thuần khoác tay Hàn Tử Thần cùng nhau bước ra.


Bạch Thường lúc này lại đứng đơ ra nhìn Hàn Tử Thần, dù lão không còn tham gia thương trường nhưng vẫn có thể nhận ra người đàn ông trước mặt này.


Hàn Tử Thần, tên nhóc thống trị cả bạch đạo và hắc đạo sao lại xuất hiện ở đây?


Sắc mặt Bạch Thường có bình tĩnh hơn một chút, một lúc sau ông mở lời, "Không biết lí do gì khiến cho Hàn Tổng phải đích thân xen vào chuyện của tôi vậy?"


"Ông đoán xem." An Thuần bên cạnh khiêu khích.


Mặt Bạch Thường lúc này đen lại.


Đoán cái khỉ gì chứ? Ai biết người như Hàn Tử Thần âm mưu gì từ lão.


Hàn Tử Thần lúc này tuyệt nhiên không quan tâm người trước mặt mình là ai, ánh mắt của anh đang hướng về khuôn mặt của một người con gái đang tỏ ra khiêu khích đối thủ.


Anh thích người cô đầy gai nhọn như thế này, khi đó anh sẽ có cảm giác trong lòng cô anh sẽ khác với những người đàn ông cô từng gặp.


*Pằng


*Pằng


....


Vài tiếng súng lại vang lên phía trước Bạch Thường, khi ông vừa lấy lại được tâm trạng thì xung quanh ông đã toàn là xác chết của những người vệ sĩ theo sau ông.


"Mấy người, đánh lừa ta..." Bạch Thường trừng mắt nhìn hai người đang thản nhiên sow ân ái trước mặt kia.


"Trên chiến trường, người nào lơ là người đó chết." Tay An Thuần xiết chặt Hàn Tử Thần hơn, ánh mắt khinh bỉ của cô lại hướng về Bạch Thường.


Bạch Thường có vẻ nghĩ ngợi gì đó rồi đã bình tĩnh lại, "Mấy người cho rằng mấy trò trẻ con này có thể hạ được tôi sao?"


"Vậy ông cũng cho rằng mấy tên vệ sĩ tép riu mà ông thu được có thể bảo vệ ông sao?" Một giọng nói bỡn cợn phát ra từ đằng sau Bạch Thường.


Khi lão quay lại đã nhìn thấy một người con trai, khuôn mặt trắng nõn của anh lại không hề có một cảm xúc, nếu không phải giọng nói mang theo đầy khinh bỉ, Bạch Thường vẫn không nghĩ rằng anh có quan hệ với chuyện này.


An Bình hoàn toàn thoải mái như một người qua đường, thật ra lúc đầu cậu cũng không hiểu vì sao An Gia lại đích thân phái cậu đi làm một việc đơn giản như vầy...


Khi khoảng cách giữa hai người ngày một gần hơn, Bạch Thường mới cảm thấy có gì đó không đúng.


"Không phải? Sao... cậu lại còn sống..."

Bình Luận (0)
Comment