Ông Xã Yêu Quý: Vợ Yêu Chồng Rất Nhiều

Chương 95

"Tại sao?" Hàn Tử Thần tay vo nắm đấm, "Tại sao chứ?"


Sau mỗi câu hỏi, anh lại trút giận lên bờ tường ở đó. Mãi cho đến khi máu chảy thành dòng trượt xuống tay anh, anh lại nhớ đến cảnh tượng mà lần đầu anh vào phòng cô.


Khắp nơi đều là vết máu như vậy.


"An Thuần, có phải em được anh chiều đến hư rồi không?" Hàn Tử Thần lẩm bẩm một lúc rồi lấy điện thoại ra.


"Điều tra cho tôi, rốt cuộc Hàn phu nhân dạo này đã gặp những ai và làm gì?"


Sau khi dập máy, Hàn Tử Thần lại nhìn vào màn hình điện thoại tối om rồi lại nhìn vào bức thư, bức thư đã bị anh vo đến không thể nhận ra hình dạng rồi.


Mất vài giây để bình tĩnh lại, ánh mắt của Hàn Tử Thần đã thay đổi, anh cẩn thận gấp bức thư lại như cũ rồi cất cẩn thận vào tủ khoá.


"An Thuần, cả đời em đừng mong rời khỏi anh!"


Anh bất ngờ lao ra khỏi phòng khiến An Thiên và An Hiên ở bên ngoài giật mình. Khi chúng nhìn thấy ánh mắt của Hàn Tử Thần thì An Hiên giật mình nấp sau lưng An Thiên, An Thiên thì dũng cảm hơn vẫn nhìn thẳng vào mắt anh.


"Papa lại phát điên cái gì vậy?"


"Không có gì, ba xúc động quá." Hàn Tử Thần tạm thu lại ánh mắt để tránh An Hiên sợ rồi khẽ cúi xuống. "Ba có việc, hai con tạm thời sang nhà bà ngoại ở được không?"


"Con biết rồi, tí con sẽ gọi điện cho mẹ Thuần!"


Hàn Tử Thần hiểu ý An Thiên ở đây là Bích Thuần nên anh ừ một cái rồi nhanh chóng rời khỏi nhà.


———


"Anh nghĩ sao?" An Hiên đã bình tĩnh lại sau khi Hàn Tử Thần đi một lúc.


"Anh chưa bao giờ thấy ba xúc động như vậy, chắc mẹ đi rồi!"


"Không ngờ lại sớm vậy?" An Hiên lại không tỏ ra bất ngờ, "Anh đoán anh xinh đẹp có trở lại không?"


"Lần này, sợ rằng còn không biết bao giờ mẹ mới quay về." An Thiên như không để ý lời nói của An Hiên.


"Không sao đâu, ông bà sẽ cứu được mẹ." An Hiên ôm chặt cánh tay của An Thiên.


"Hy vọng vậy."


"Còn ba thì sao? Chúng ta có nên nói thật không?"


"Em đừng quên chúng ta bị theo dõi. Nếu ba không thể tự vượt qua thì mẹ sẽ không trở về đâu." An Thiên thở dài nhìn về phía cánh cửa vẫn chưa kịp đóng.


———


Hàn Tử Thần điên cuồng lao ra khỏi nhà, anh không biết đi đâu để tĩnh tâm lại, mọi nơi đều vương vấn đâu đó hình bóng của cô.


Mới giờ tan làm, một chiếc siêu xe phóng nhanh trên đường khiến cho mọi hoạt động trên đường phải dừng lại để nhường đường cho nó.


Hàn Tử Thần nghĩ ngay đến biểu hiện kì lạ của cô khi bảo cả nhà anh đi khám tổng quát, đó cũng là lúc mà anh cảm thấy không ổn nhất.


Lúc anh đến bệnh viện đó để xem kết quả thì nó đã biến mất rồi, những mẫu mãu mà bệnh viện giứ lại để phân tích.


Bệnh viện vốn muốn thông báo lại cho gia đình, số điện thoại khi đó để lại là của An Thuần, họ gọi điện cho cô thì cô nói đã kiểm tra lại rồi nên họ cũng không có ý kiến gì nữa.


Hàn Tử Thần suy nghĩ một lúc vẫn không nhớ ra điều gì bất thường, anh định qua hỏi Bích Thuần nhưng nhớ đến lá thư cô để lại thì anh đoán Bích Thuần cũng chưa biết gì.


Suy nghĩ một lúc, Hàn Tử Thần quyết định quay trở lại căn biệt thự trước đây sống với cô, đã lâu rồi cả hai người không quay lại đây.


Đây là nơi mà chứa đậm hình bóng của cô nhất. Hàn Tử Thần rút điện thoại ra gọi cho Thiên Mạc và Phong Vĩ.


"Cho tớ một tháng."


Bên kia chưa hiểu chuyện gì sảy ra thì anh đã cúp máy, Hàn Tử Thần rút tắt nguồn điện thoại vứt lên ghế rồi lái xe vào ngôi biệt thự.


Nó vẫn không khác gì lúc trước, chỉ khác người ở đó đã không còn.


Hàn Tử Thần khoá cửa lại rồi phá hỏng nó để chắc chắn trong vòng một tháng không thể sửa được, anh mới ung dung cất xe đi vào nhà.


———


Một tháng, thời gian không ngắn cũng không dài nhưng có thể làm rất nhiều việc.


Sau sự mất tích của Hàn Tử Thần, tất cả mọi người đều cuống cuồng lên tìm anh, thông tin duy nhất là cuộc gọi cuối cùng mà anh gọi đến.


Vân Dương phân tích được tín hiệu cuối cùng là ở trước cổng ngôi biệt thự, họ đến kiểm tra thì đã phát hiện khoá bị hỏng, đây là khoá điện tử nên không thể sửa ngay được.


Vân Dương mất một tháng để sửa lại như cũ.


Cuộc sống của An Thiên và An Hiên lại không khác trước mấy, chỉ là chúng không còn sống với ba mẹ thôi, nhưng điều kì lạ là chúng dường như không quan tâm đến vấn đề đó.


Thời gian đúng vỏn vẹn một tháng, Hàn Tử Thần mở nguồn điện thoại lên đã thấy trật kín các cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của mọi người.


Anh tắt hết chúng đi rồi gọi cho một số lạ, "Ở đâu?"


"Chuyện đó..."


"Nói."


"Những người đó cao tay hơn chúng ta, không tra được gì cả. Họ còn gửi tới một câu rất lạ, có vẻ là dành cho anh."


"Nói."


"Nếu nhớ ra thì sẽ quay lại!"


"Được rồi. Không cần điều tra nữa."


Hàn Tử Thần ngắt máy một lúc rồi mới bước ra khỏi phòng, anh nhìn vào cánh của chưa đóng rồi đột nhiên trên môi nở nụ cười, là nụ cười hạnh phúc khi ở cùng An Thuần trước đây.


"An Thuần à! Công nhận em ích kỉ thật đó.


Anh đang cố gắng khép mình lại để tránh xa cái tình cảm mà anh luôn cho rằng nó là điểm yếu của một con người, đặc biệt là người đàn ông thì em lại nhẹ nhàng đạp tung cánh cửa đó và kéo anh ra ngoài.


Anh dần chấp nhận tất cả những lo lắng và vượt qua chúng thì em lại vụt khỏi tay anh, khiến anh đau đầu.


Hay suy nghĩ vớ vẩn, hay đòi làm nũng, hay quan tâm anh và khi anh dần kéo em về được với mình thì em luôn chạy mất, mang lại cho anh niềm đau mới, khiến anh
đau khổ lần nữa.


Nhưng cảm ơn em vì đã giúp anh biết chấp nhận sự thật, cảm ơn
em vì mọi thứ, cảm ơn em vì đã đến bên anh, cảm ơn em vì đã mang mục tiêu sống mới trở
lại với anh, cảm ơn em vì đã mang mùa xuân đến.


Về hai đứa trẻ, anh sẽ chăm sóc cho chúng thật tốt, anh hứa với em.


Anh sẽ không phản đối rằng một cô nhóc tự ti, ngốc ngếch nhưng rất lạc quan, xinh đẹp như em phải đi đâu đó vì anh biết em muốn anh chấp nhận nó cũng như em chấp nhận nó phải không?


Em hỏi anh rằng anh sẽ không bao giờ quên em đâu nhỉ?


Tất nhiên rồi, anh mà quên em, anh sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình được.


Anh không thể hứa trước được vì chuyện gì cũng có thể xảy ra như em chẳng hạn, nhưng anh hứa với em anh sẽ nhớ cái tên của em.


Sau đó anh sẽ khắc sâu em vào trong trái tim mình.


Anh sẽ không hỏi em đã đi đâu, làm những gì, gặp những ai nên em sẽ quay trở về đúng không?


Anh không biết lí do gì khiến em phải ra quyết định như vậy, hay anh đã quên rồi? Anh luôn có cảm giác mình quên một điều gì đó, một điều rất quan trọng.


Anh tự hỏi tại sao em không nói với anh, chúng ta là vợ chồng phải không? Tại sao em lại nhẫn tâm như vậy?


Anh có rất nhiều câu hỏi, đợi đến khi em trở về anh sẽ hỏi tội em sau.


Tới lúc phải nói lời "tạm biệt" rồi nhỉ?


Tạm biệt!


Hàn Tử Thần"


Hàn Tử Thần khép lại cánh cửa mà cả tháng nay anh không dám đóng vào vì sợ khi đó hình bóng cô sẽ biến mất.


Bước chân của anh từ từ đi dần ra ngoài, cửa biệt thự sau một tháng cuối cùng cũng được mở ra đón ánh nắng đầu tiên.


Những cái cây bên đường đã bắt đầu có lá non mọc lên như để hưởng ứng với điều gì đó.


Một mùa xuân đến rồi, 1 mùa xuân mới... không có em đang về.

Bình Luận (0)
Comment