Osin Không Biết Cười

Chương 42

-Rầm..Rầm..Rầm.._Nó vẫn cứ thế đi trong màng đêm đen tối đi ngược lại với chiều mưa và những ngọt mưa cứ như thế đẩy mạnh vào khuôn mặt xinh đẹp của nó hòa lẫn vào với những giọt lệ đang chảy dài nhưng lại không biết lí do tại sao mình lại khác..và cứ thế nó mãi bước đi bước đi mà cũng chẳng biết là mình đi đâu..cứ đi mãi đi mãi cho đến khi cơn mưa kia tạnh hẳn và những tia nắng đầu tiên đã gọi vào thân thể cao gày của nó....
Và đi mãi cũng đã đến lúc nó dừng lại dừng lại nhìn về phía trước một bờ biển dài vô tận đôi mắt tim nhìn phía trước như vô hồn nhìn cảnh bình minh,những cơn gió biển cũng nhè nhàng ôm trọn thân thể nó khiến mái tóc đen dài của nó tung bay trong gió..
Nhưng cũng không chỉ mình nó đứng lặng thầm ngắm nhìn hoàng hôn sáng sớm nơi đây,cách nó không xa cũng có một con người đôi mắt sâu không đáy cũng khẽ nhìn về phía biển xanh rồi đôi mắt lại khẽ nhắm lại ép hai giọt lệ rơi ra khỏi mắt mà chậm rãi bước đi rồi bỗng va vào nó khiến người kia ngã xuống đất còn nó thì vẫn lạnh lùng bước đi

-Tôi xin lỗi.._Người kia vẫn ngồi ở đó cất giọng nói trầm diệu xin lỗi nó,còn nó khi nghe giọng nói kia vừa cất lên chân đang bước đi bỗng dưng dừng lại trên không trung đầu nhỏ cũng khẽ quay đầu nhìn lại và rồi đôi mắt tím lại vô cảm trong khoảng lặng run lên không hồi nhìn con người đó một thân thể cao dài trắng trẻo trong bộ đồ màu đen như nó mái tóc màu nâu đen khẽ tung bay trong gió,cả khuôn mặt diệu dàng hướng về phía biển động,đôi mắt màu cafe cũng toát nên một sự bi thương và người ấy không ai khác chính là....
Bỗng dưng bàn tay thon dài của nó bất giác giơ ra trước mặt con người kia còn người kia khoé môi cũng bỗng khếch lên tạo một nụ cười hiền nhìn nó lắc đầu ý bảo không cần, sau đó nó cũng đột ngột ngồi xuống  bên lạnh người đó cả hai cũng không nói với nhau một lần

-Biển đẹp thật.._Bỗng người kia quay sang nhìn nó còn nó đôi mắt vẫn nhìn về hướng xa xôi nơi có ánh mặt trời đang nhô lên

-Cô tên gì?_Người đó vẫn giữ giọng nói thầm ấm hỏi nó,còn nó vẫn thế vẫn hướng về phía trước chỉ có đều khóe môi nó đã khếch lên tạo một nụ cười nhưng rất nhanh đã biến mất

-Anh..._Nó nhẹ nhàng thả lời còn người kia..nụ cười hiền trên môi khẽ biến thay vào đó và một khuôn mặt buồn bả khẽ hướng đôi mắt ra biển như nó..

-Anh..một cái tên rất đẹp..và người ấy  người tôi mãi mãi không thể chạm tới cũng tên Anh..Hoàng Nguyệt Anh_Người kia buồn bả trả lời còn nó khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt tím lại khẽ kinh ngạc nhìn con người kia mà lòng cũng cảm thấy tội lỗi..

-Người ấy..lạnh lùng vô cảm và tĩnh lặng như mặt biển này vậy yên bình và lạnh lùng khiến cho tôi không thể nào tới gần,chỉ có thể lẵng lặng nhìn từ phía sau rồi lại không thể nào khiến người ấy ở lại.._Người ấy khẽ buồn nói khuôn mặt cũng cuối thấp xuống khóe mắt cũng khẽ khép lại làm cho hai dòng lệ từ từ tuông ra còn nó thì lại cảm thấy buồn nhìn con người ấy..con người đã từ rất vui vẻ luôn có nụ cười trên môi luôn nói luôn muốn là người khác cười..mà giờ này bởi vì nó...mà người ấy trở nên thế này một con người trầm lặng ít cười và...

-Người ấy giống như mặt biển này rộng lớn còn tôi chỉ là một con thuyền bé nhỏ lẵng lặng trôi theo mặt biển để rồi khi người ấy đi tôi phẩn nộ trách khứ con người làm người ấy bỏ đi để rồi bản thân mình đau khổ..._Nước mắt vẫn còn chảy dài trên khuôn mặt ấy  mà nó thì chỉ có thể khẽ ngước đôi mắt tím lạnh lùng nhìn mà lòng cũng cảm thấy buồn miên mang bàn tay thon dài khẽ rút một chiếc khăn tay đưa cho người kia, còn người kia cũng chỉ khẽ ngước mặt  lên khóe môi lại cười hiền nhận lấy chiếc khăn từ tay nó....

-Yêu..cũng chỉ tại yêu..yêu sâu thì đau nặng..yêu rồi lại hận hận rồi lại nhớ nhớ lại không thể gặp gặp thì vẫn là người đến sau hèn nhát không thể nói ra được lời yêu...Cuối cùng thì vẫn là người đến sau.._Người kia cười buồn nhìn ra biển rồi từ từ đứng dậy bước đi còn nó vẫn ở đó nhìn theo bóng hình cô đơn kia đang dần dần đi xa mà chỉ biết cười lạnh sau lại ngước lên trời thầm trách tại sao ông trời lại đối xử với con người như vậy cho họ yêu rồi lại đau khổ và cũng thầm hận bản thân mình tại sao lại khiến con người ấy đai khổ vì mình yêu mình để rồi trở nên vô cảm với tình yêu..nếu đã như vậy thì nó sẽ mãi không quay trở lại thêm lần nào nữa sẽ hoàn toàn biết mất khỏi cuộc đời người ấy và cả....Vì từ khi nó đến đã là một sự sai lầm thì giờ đây nó đi cũng có thể gọi là vô tình như sự vô tình của nó sẽ tốt cho cả nó và những người từng tồn tại trong ký ức buồn trong hai năm ấy..

Sau đó nó cũng đứng dậy bước nhanh đi trong dòng người tấp nập  đôi mắt vẫn hướng về phía mặt trời mọc khóe môi lại khếch lên cười

-Vĩnh biệt..vĩnh biệt.. vĩnh biệt.._Nó khẽ nói giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng lại chứa đựng đầy nỗi buồn sau thì biến mất hẳn
Nhưng khi nó vừa đi người ấy lại quay trở lại hướng ánh mắt cafe tìm kiếm bóng dáng nó nhưng giờ chỉ còn lại là dòng người tấp nập,đôi mắt cafe lại khẽ hướng ra biển cười

-Mình còn chưa trả khăn tay cho cô ấy.._Rồi khẽ cười lắc đầu bước đi trong đầu không ngừng suy nghĩ về người con gái ấy,Tại sao mình lại có cảm giác như vậy..một cảm giác vừa xa lạ vừa gần gủi chắc tại người ấy cũng tên "Anh"

-Hoàng Nguyệt Anh..Em ở đâu vậy? Có biết anh rất nhớ em không.._Người kia buồn bã gọi tên nó rồi cũng từ từ bước đi lẫn vào dòng người trong từng tia nắng buổi sáng ấm áp và người ấy không ai khác là......một người yêu nó,hận nó và cũng là người luôn lặng lẽ bước đi sau lưng nó âm thầm bảo vệ nó....

Bình Luận (0)
Comment