10
Huyền Vân đại lục có tứ đại đế quốc: Toán Hãnh đế quốc, Văn Kiêu đế quốc, Lí Ngạo đế quốc và Anh Mạn đế quốc. Mỗi đế quốc đều có sở trường riêng của mình và rất ít khi giao tranh với nhau. Lăng Tiêu học viện chính là học viện đứng đầu Toán Hãnh đế quốc, nơi này vừa đào tạo ra võ giả vừa đào tạo ra, luyện đan sư, phù sư, trận pháp sư các loại, nhưng để tiến vào học viện thì cần thiên phú rất cao, trước 16 tuổi phải đạt được Nhập Võ thất kỳ, một người bình thường thì tới 15 tuổi thân thể mới có thể tu luyện, điều đó tức là trong một năm phải đạt được Nhập Võ thất kỳ thì mới có thể gia nhập Lăng Tiêu học viện. Điều này chỉ có những người thiên tư trác tuyệt hay công tử con nhà giàu thế lực nhất lưu có đan dược để ăn thì mới làm được.
Minh Hùng hiện tại 15 tuổi, tu vi nhập võ thất kì nên có thể gia nhập Lăng Tiêu học viện, điều này làm Minh Tuấn rất vui mừng, vì nếu gia nhập Lăng Tiêu học viện Minh Hùng có thể trở thành cường giả và đưa Minh gia lên một tầm cao mới.
Minh Hùng sau khi rời khỏi nơi ở của cha thì về thẳng nhà, bắt gặp Hồ Lam đang ở bếp có vẻ đang nấu gì đó, hắn nói
"Hồ Lam,ngươi đang nấu gì vậy?"
Hắn không hề nhận ra rằng mình đã có thể nói chuyện một cách bình thường với Hồ Lam, điều đó có nghĩa là hắn đã coi Hồ Lam như một người bạn thân rồi
Hồ Lam nghe tiếng của Minh Hùng thì nói
"Ngươi đã giúp ta quá nhiều rồi, không chỉ cứu ta từ hiểm cảnh mà còn giúp ta có chốn nương thân, ta bây giờ không có gì cả, chỉ có thể chăm sóc ngươi để trả lại ân tình này mà thôi vì vậy ta nấu đồ ăn cho ngươi, ngươi nhất định không được cự tuyệt nó đâu"
"Ta chắc chắn sẽ không cự tuyệt tấm lòng của ngươi"
Minh Hùng khẳng định một cách chắc chắn, một lúc sau Hồ Lam bưng món ăn cô làm lên đó là một món cháo, nhìn có vẻ rất ngon, Minh Hùng không nhịn được cầm muỗng lên xúc ăn luôn, bất quá khi ăn hắn mới nhận ra mình sai lầm, lưỡi hắn truyền đến một thứ vị ngọt, cực kì ngọt, ngọt như cả tấn đường khiến hắn gần như muốn nôn ra nhưng mà không muốn Hồ Lam buồn, hắn nặn ra một nụ cười nói
"Thật là ngon, Hồ Lam ngươi nấu ăn giỏi thật"
Hồ Lam nghe vậy nói
"Ta lỡ đổ hơi nhiều muối vào, may mà vẫn ăn được"
Minh Hùng lúc này mới nhìn tới bên bếp, chỉ thấy lọ muối vẫn ở vị trí của nó còn lọ đường thì không còn chút nào "hoá ra cô nàng nhầm đường với muối" Minh Hùng thầm nghĩ
Cố gắng ăn hết bát cháo Minh Hùng lấy cớ có việc liền chạy ra ngoài tìm nhà vệ sinh. Hồ Lam thấy Minh Hùng ăn ngon miệng như vậy thì đi tới nồi cháo, múc lên một muỗng ăn thử, ngay sau đó chiếc muỗng rơi khỏi tay cô
"Tại sao anh lại tốt với tôi như vậy"
Hồ Lam khóc, cô khóc vì một người dù không quen biết nhưng vẫn cứu giúp cô, cho cô một chốn nương thân, rồi để cô không buồn mà chịu ăn hết thứ cháo kinh khủng mà cô nấu. Hồ Lam thề rằng dù thế nào đi nữa, cô cũng không bao giờ để phụ ơn này của Minh Hùng, dù Minh Hùng muốn cô làm gì cô cũng sẽ làm, vì cô đã yêu hắn mất rồi !