17
Võ giả cần có thực lực võ tông mới có thể trực tiếp phi hành mà không cần pháp bảo, pháp khí gì, bất quá Minh Hùng lại khác, hắn có được truyền thừa của Songoku, Songoku có thể phi hành thì hắn cũng có thể.
Ban ngày Minh Hùng đã sớm biết rằng Doãn Quân sẽ thuê sát thủ ám sát mình nên hắn theo dõi và tìm ra nơi ở của Doãn Quân để tiện cho việc khử hắn, còn việc làm sao Minh Hùng đoán được sẽ bị ám sát? Quá đơn giản, hắn có thể sống tại thế giới này chính là do tên kia thuê người ám sát đây mà lí do lại chỉ là hắn mua mất món đồ mà Doãn Quân muốn, hiện tại thì Doãn Quân còn bị hắn đạp nát "bi" tên kia không tìm người khử hắn mới là lạ.
Lúc này Minh Hùng đã tìm thấy nơi mà Doãn Quân ở, hắn lấy từ trong túi đồ của hệ thống ra một bộ đồ đen, trông không khác với kẻ tới ám sát hắn. Minh Hùng tìm tới phòng Doãn Quân đang nằm, chỉ thấy trên giường là một tên người băng bó toàn thân, tưa như là xác ướp ai cập vậy, đây chắc chắn là Doãn Quân, lúc này Minh Hùng từ cửa sổ nhảy vào, chắp tay đứng trước mặt Doãn Quân, chỉ thấy Doãn Quân nói
"Tại sao thấy ta không quỳ, nhiệm vụ làm xong chưa?"
Minh Hùng đáp
"Nhiệm vụ thất bại"
Doãn Quân thấy giọng nói của sát thủ có vẻ khác nhưng do biết nhiệm vụ thất bại nên cũng không quan tâm mà gầm lên
"Tại sao lại thất bại? Cha ta cứu ngươi khỏi tay yêu thú, một mực bồi dưỡng ngươi vậy mà ngươi trả cho chúng ta được cái gì, vô tích sự!"
Minh Hùng nhẹ giọng đáp
"Lý do thất bại sao, là do ta đã giết hắn"
Sau đó đưa tay lên, lột chiếc khăn đen che mặt ra, để lộ diện mạo của mình
Doãn Quân thấy vậy thì giật mình, cả khuôn mặt trắng bệch, miệng lắp bắp
"L...là ngươi, t...tại sao lại là ngươi"
Doãn Quân thật không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sát thủ hắn phái đi có tu vi võ giả tứ kì, vậy mà giờ không biết tung tích, mục tiêu cần ám sát thì lại ở đây, nói là giết tên sát thủ rồi
Doãn Quân nói
"Vô lí, ta phái sát thủ có tu vi Võ Giả tứ kì, tại sao ngươi có thể thoát được"
Minh Hùng đưa tay chộp lấy cổ của Doãn Quân, nâng cả người hắn lên trời làm cho Doãn Quân muốn hét cũng không làm được, Minh Hùng nhẹ nhàng nói
"Vốn chỉ định đáng ngươi tàn phế thôi, nhưng mà ngươi vẫn muốn giết ta thì ta cũng phải trả lễ chứ"
Ngay sau đó mặc kệ ánh mắt chứa đầy hoảng sợ, tuyệt vọng của Doãn Quân, tay Minh Hùng nắm vào một cái, đầu hắn lìa khỏi cổ. Minh Hùng lúc này mới quay người lại, nhảy khỏi cửa sổ bay về phía nhà của mình.