66
Minh Hùng cùng Hỏa Liên lôi Triệu Tư ra khỏi nhà trọ, người dân ven đường thấy Quỷ Thử Lão Vương bị người khác lôi như chó ngoài đường thì không khỏi hoảng hốt, giữ khoảng cách với Minh Hùng tuy nhiên vẫn đi theo xem hắn muốn làm gì. Minh Hùng đi một mạch tới quảng trường Cự Thổ thành, nơi rộng lớn và tụ tập nhiều người nhất của toà thành này, bước lên quảng trường, Minh Hùng tay nắm cổ Triệu Tư, đưa cao lên trời, nói
“Tên cẩu quan này là kẻ không biết lo cho dân, lại ăn chơi sa đọa, reo biết bao là nỗi khổ vào nhân gian, Minh Hùng ta tiền trước đã cực kỳ căm ghét những kẻ như vậy, nay ta bắt được tên này tận tay, ta tuyên bố ba ngày nữa sẽ ngay tại đây xử tử tên cẩu quan này, các vị hãy tới chiêm ngưỡng”
Chúng dân nghe vậy bàn tán xôn xao
“Hắn ta là ai? Lại dám động vào Quỷ Thử Lão Vương? Nên nhớ hắn là em trai của tể tướng Triệu Vinh.”
“Hắn là ai cũng được, chỉ cần biết hắn là người ta đáng ngưỡng mộ, dám đứng lên chống lại bọn chúng, tìm lại bình an cho nhân dân, bây giờ há có ai làm được”
“Vô ích thôi, hắn không một tay diệt Triệu Tư luôn đi lại kéo dài tới ba ngày sau, lúc đó rể tướng Triệu Vinh nghe tin chạy tới thì chỉ có chết!”
“Đúng vậy, tốt nhất bây giờ chúng ta cũng đừng quá xôn xao về chuyện này, để tể tướng biết được lại rước họa vào thân.”
Minh Hùng ở trên đài nghe thấy hết những lời này nhưng hắn cũng không quan tâm, tể tướng tới nhanh chút mới là điều hắn muốn, hắn làm vậy cũng chỉ để dụ tên Triệu Vinh kia ra thôi.
Minh Hùng sau đó cùng Hỏa Liên về phòng trọ, Triệu Tư thì vứt qua một bên đợi ba ngày sau
—————-ba ngày sau—————-
Minh Hùng lúc này đứng giữa quảng trường Cự Thổ thành, bên trái hắn là Hỏa Liên, bên phải thì là Triệu Tư trong tình trạng bầm dập, bên dưới dân chúng của Cự Thổ thành đứng nhìn, xì xào bàn tán, Minh Hùng lúc này nói
“Bây giờ ta sẽ lấy mạng tên cẩu quan này, lấy cái công đạo cho những nạn nhân của hắn!”
“Ngươi không sợ bị tể tướng trả thù sao?” Một người đàn ông từ bên dưới nói lên
“Tới cứ tới, tể tướng dung túng bao che cho tên khốn này thì hắn cũng không phải người tốt lành gì, nếu tới ta sẽ giết hắn luôn!”
Minh Hùng vừa dứt lời, một giọng nói từ xa vang lên
“Tể tướng tới!!!”
Từ xa một đoàn người khiêng kiệu đi tới, ai ai cũng to cao lực lưỡng nhìn là biết đã được đào tạo kỹ càng. Kiệu hạ xuống, từ bên trong một tên mập bước ra, hắn người khoác áo đính lấp lánh, mười nhóm tay mười chiếc nhẫn, khuôn mặt thì nở một nụ cười hiền lành nhưng nụ cười hiền lành này lại khiến người dân ở đây ghê tởm bởi ai cũng biết phía sau nụ cười đó là một tên tể tướng bỉ ổi, bẩn thỉu, làm mọi cách để có lợi cho mình.
Triệu Vinh vừa xuống kiệu đã chỉ tay vào người đàn ông lúc này hỏi Minh Hùng, Triệu Vinh nói
“Tên này loạn ngôn, giết hắn”
“Tuân lệnh” một tên lính trả lời
Tên lính này bước tới người đàn ông, rút ra cây kiếm dắt ngang hông muốn giết người, người đàn ông thì sợ hãi, hắn rất muốn chạy nhưng nếu hắn chạy chắc chắn sẽ liên lụy vợ con của hắn. Tên lính vung kiếm lên, ngay khi sắp chém trúng người đàn ông, một thanh kiến đen từ đâu bay tới, kiếm của tên lính vừa chạm vào kiếm đen đã bị cắt làm đôi một cách cực kỳ nhẹ nhàng.
“Trước mắt ta mà giám làm chuyện như vậy, muốn chết sao?”
Tên lính nhìn sang bên cạnh thì thấy Minh Hùng đã đứng ở đó, tay cầm thanh kiếm đen, mặt lộ rõ vẻ khó chịu
“Chết đi”
Không đợi trên lính kịp phản ứng, Minh Hùng đã vung kiếm chém bay đầu hắn
Triệu Vinh ở xa thấy vậy thì tức giận, hét lên
“Tên dân đen đáng chết kia, ngươi giám tấn công muốn giết đông quan của Vũ Bá quốc giờ lại giết người thi hành công vụ, tội của ngươi phải lấy cái chết để đền!”